Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 992 - Dũng Giả Không Sợ (2)



Chương 992 - Dũng Giả Không Sợ (2)




Bạch Nhạc hơi khom người, nhẹ giọng mở miệng nói:
- Vãn bối Bạch Nhạc, tới đây bái phỏng Diệp Huyền đại sư! Không biết, tiền bối có phải là Diệp Huyền đại sư?
- Còn nhỏ tuổi, nhưng biết lễ nghĩa, đáng tiếc nhãn lực không tốt, nghỉ đi nghỉ đi!
Thư sinh kia liếc mắt nhìn Bạch Nhạc, lúc này xua tay nói.
Bạch Nhạc hơi ngẩn ra, lập tức mở miệng nói:
- Người chẳng hiểu ta mà ta không hề giận họ, thế chẳng phải là quân tử sao?
Câu trả lời này, nhất thời để cho thư sinh kia có chút kinh ngạc, lập tức cười to nói:
- Có ý tứ, có ý tứ! Ngươi vừa mới nói ngươi tên là Bạch Nhạc đúng không?
- Vâng!
Bạch Nhạc hơi khom người, nhẹ giọng đáp.
- Nếu ngươi đã có thể tìm tới nơi này, vậy cũng coi như hữu duyên! Nhưng đã đến, mà ngay cả ai là Diệp Huyền đại sư cũng không biết, thì không phải là không có nhãn lực hay sao? Cần gì phải xin gặp?
Thư sinh lắc đầu nói.
- Nếu tiền bối đã nhắc tới một chữ duyên, vậy cũng nên hiểu, tất cả cố ý đều không phải là hữu duyên!
Bạch Nhạc giang tay ra, nhẹ giọng nói:
- Tiểu tử vốn chưa từng gặp qua Diệp Huyền đại sư, thấy tiền bối nho nhã cao thượng nên có sai lầm, vậy thì sai ở chỗ nào chứ?
Bạch Nhạc dừng một chút, tiếp tục nói:
- Huống chi, tiền bối từng nói có bằng hữ từ phương xa tới quên cả trời đất, bây giờ lại cự người ngoài ngàn dặm, làm sao có thể là đạo của quân tử?
Nếu đối phương là thư sinh, Bạch Nhạc cũng không đề cập tới sự tình thủ thư nữa, lấy văn mà đáp, chậm rãi mà nói, hiện ra hết vẻ tự tin.
- Ha ha, cũng có lý!
Thư sinh bật cười lớn, lập tức mở miệng nói:
- Thế nhưng, ngươi vừa nói là bái phỏng Diệp Huyền đại sư, nói một câu cố ý, cũng không oan cho ngươi! Như vậy đi, ta hỏi ngươi một vấn đề, nếu ngươi đáp được, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Diệp Huyền đại sư, nếu như không đáp được... vậy chính là vô duyên, tới từ đâu hãy về lại đó, được không?
Bạch Nhạc hơi trầm ngâm một chút, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
- Mời tiền bối hỏi!
- Ngươi vừa mới nói, người chẳng hiểu ta nhưng ta không hề giận họ, thế chẳng phải người quân tử sao, dùng văn biểu đạt tâm ý, xem ra cũng là người biết thi thư, như vậy, ta liền hỏi ngươi, cái gì gọi là quân tử chi đạo?
Thư sinh nhìn Bạch Nhạc, cười hỏi.
- Phu tử nói, quân tử đạo có ba điểm, ta vô năng: Nhân giả không buồn, tri giả sáng suốt, dũng giả không sợ!
- Đã như vậy, ngươi cho rằng ngươi có thể làm được điểm nào nhất?
- Dũng giả không sợ!
Bạch Nhạc bình tĩnh nhìn đối phương, nhẹ giọng nói.
Câu nói này vừa ra, trên người Bạch Nhạc liền xuất hiện một luồng tự tin cường đại, coi như là trả lời đối phương.
Dũng giả không sợ, cho nên, bất kể có gian nan như nào, nếu đã đến Huyền Diệp Cốc, cũng không có đạo lý không kiên trì xuống.
Thư sinh yên lặng trong chốc lát, sau đó bật cười lớn, mở miệng nói:
- Hay cho một cái dũng giả không sợ, chỉ mong ngươi có thể nhớ kỹ câu nói này... Đi thôi, ta dẫn bọn ngươi đi gặp Diệp Huyền đại sư!
Trong sơn cốc chỉ có vài căn nhà gỗ đơn giản, sạch sẽ.
Nếu như là người không biết thấy một màn như vậy, sợ rằng bất kể như thế nào cũng sẽ không liên hệ chuyện này với Diệp Huyền đại sư danh chấn thiên hạ.
Thư sinh đi tới trước nhà gỗ, hơi chỉnh sửa quần áo, lúc này mới khom người chắp tay nói:
- Chủ tử, phủ chủ Thanh Châu Bạch Nhạc, cầm thủ thư tiến đến, cầu kiến chủ nhân.
Câu nói này vừa ra, chân mày Bạch Nhạc không khỏi giật giật một cái.
Trước đó, hắn cho rằng đối phương không biết hắn là ai, cũng không có đề cập qua chuyện thủ thư, nhưng không ngờ, đối phương đã sớm biết thân phận cùng lai lịch của hắn, chỉ là một mực không vạch trần mà thôi.
Két!
Theo lời nói của thư sinh rơi xuống, cửa phòng nhất thời bị mở ra, một trung niên mặc trang phục Thiết Tượng từ đó đi ra, nửa thân trên để trần, lộ ra một thân bắp thịt cường tráng.
- Bạch phủ chủ, chủ nhân cho mời!
Bạch Nhạc khẽ khom người hoàn lễ, lúc này mới chậm rãi đi vào trong phòng, Tô Nhan vốn đi theo Bạch Nhạc, nhưng khi vừa vào cửa, lại bị Thiết Tượng cản lại:
- Chủ nhân nói, chỉ gặp một mình ngươi.
Tô Nhan nhìn Bạch Nhạc một chút, lúc này liền rút lui một bước.
Mặc dù cảm thấy đối phương hơi quá lớn lối một chút, nhưng ngại thân phận đối phương, nên cuối cùng cũng không tiện nhiều lời.
Bạch Nhạc chậm rãi bước vào trong phòng, lúc này mới nhìn thấy một lão giả mặc thanh sam mộc mạc phía trước cửa sổ, cứ như vậy dựa vào ghế, cả người lộ ra một cỗ cảm giác mệt mỏi như hoàng hôn sắp xuống!
Dầu hết đèn tắt!
Bạch Nhạc nhìn đối phương, bốn chữ này không khỏi lập tức xuất hiện trong đầu!
Dường như sinh mệnh lão giả đã chạy tới phần cuối, lúc nào cũng có thể ngủ thiếp đi, nhưng hết lần này tới lần khác, ngươi lại không cảm giác được nửa điểm bi thương ở trên người hắn, chỉ có sự bình tĩnh.
- Tiểu tử Bạch Nhạc, bái kiến Diệp Huyền đại sư!
Chỉ thất thần một chút, Bạch Nhạc liền phản ứng kịp, lập tức khom mình hành lễ.
Cho tới giờ khắc này, lão giả mới từ từ mở mắt.
Đôi mắt bãi bể nương dâu kia, giống như có thể kham phá tất cả hư vọng, khiến cho Bạch Nhạc có một loại cảm giác tất cả bí mật đều bại lộ ở trong mắt đối phương.



Bạn cần đăng nhập để bình luận