Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 982 - Món Đồ Đấu Giá Áp Trục Điên Cuồng



Chương 982 - Món Đồ Đấu Giá Áp Trục Điên Cuồng




Càn Khôn thương hội mở ra cấm vận đối với ma tu, tự nhiên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông cũng sẽ đến buổi đấu giá, hơn nữa, lần này Dương Hàn đã làm xong toàn bộ chuẩn bị, chỉ riêng cao thủ Tinh Cung Cảnh đã có sáu vị, hơn nữa, từng người đều là Tinh Cung trung kỳ trở lên.
Trừ cái đó ra, Dương Đào cũng đi theo!
Mặc dù lần trước thảm bại ần trong tayYến Bắc Thần, nhưng Dương Đào coi như nhân họa đắc phúc, chính thức đạt được chân truyền của Huyết Ảnh Ma Quân, trong khoảng thời gian này, thực lực cũng tăng vọt theo, mặc dù không dám nói đạt đến cấp độ khiêu chiến Yến Bắc Thần lần nữa, thế nhưng phối hợp với Yêu Đao quỷ dị khó lường kia, cường giả Tinh Cung Cảnh bình thường tuyệt đối không bằng được.
Lần này nhằm vào Vệ Phạn Dạ, là Huyết Ảnh Ma Quân tự mình cho phép, tự nhiên Dương Hàn để bụng.
Không dám nói chắc chắn giết được Vệ Phạn Dạ, nhưng ít nhất có thể ép Vệ Phạn Dạ ra hết lá bài tẩy.
Hơn nữa, nếu Bạch Nhạc đã dám nhắc tới mượn đao, Dương Hàn không tin Bạch Nhạc không hề có chuẩn bị!
Dương Hàn xác định vô cùng rõ ràng đối với lần hành động này, lần này hắn chính là đao mà Bạch Nhạc hoặc có lẽ là Yến Bắc Thần tới mượn, dẫn đầu xuất thủ, phá vỡ cục diện bế tắc, một đao chém vỡ cục diện hỗn loạn bây giờ, xem cho rõ ràng.
Hơn nữa, so với việc bản thân tự ra tay với Vệ Phạn Dạ, hắn càng tò mò hơn, Yến Bắc Thần có thể nhúng tay vào chuyện này hay không, hoặc có lẽ là lấy phương thức gì tới nhúng tay.
Tất cả mọi người đang thăm dò lẫn nhau, cuối cùng ai có thể được lợi, cũng chỉ có đợi tới cuối mới biết được.
Đùa thì đùa, nhưng sau khi cười vang một hồi, Bạch Nhạc vẫn khuất phục, đồng ý cho Dương Bằng đãi ngộ, để hắn có thể tùy ý lựa chọn một món đồ đấu giá coi như quà tặng.
Đối với Bạch Nhạc hiện tại mà nói, những món đồ đấu giá bình thường, bất kể là đắt như nào, cũng chỉ là một con số mà thôi, thậm chí đối với bản thân Dương Bằng, cũng không đáng kể chút nào.
Nếu bàn về trân quý, Thu Hoằng Kiếm mà trước đây hắn từng đưa cho Bạch Nhạc, càng trân quý hơn nhiều so với những món đồ đấu giá này.
Đúng như Dương Bằng nói, hắn tức giận là vì dựa vào cái gì nói hắn xấu? !
Rõ ràng là đẹp trai hơn so với Bạch Nhạc ngươi!
Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, Kim Tam Bàn lại tới một vòng.
Hiện tại và lúc ở Duyện Châu không giống nhau, bất kể phòng Bạch Nhạc đưa ra giá cả như nào, cũng không có người đến nghiệm chứng, chỉ cần lúc đấu giá kết thúc, tính tiền là được.
Ở Thanh Châu, vị phủ chủ như Bạch Nhạc này chính là biển vàng.
Mấy người, bao gồm cả Dương Bằng và Tiếu Vượng ở bên trong, mỗi người đều tùy ý chọn một món đồ đấu giá, cũng không tính là quá đắt, Tô Nhan chọn thứ quý nhất, cũng chỉ hơn sáu vạn linh thạch mà thôi.
Trên thực tế, trong lòng mọi người đều rõ ràng, cùng lắm những thứ phía trước chỉ là giết thời gian mà thôi, căn bản không phải mục đích tới buổi đấu giá lần này.
Chỉ trong thoáng chốc, hơn một nửa món đồ đấu giá đã qua, rốt cục giá cả cũng được đẩy phồng lên, động một tí là mấy ngàn, mấy trăm ngàn, cũng đã dọa lui phần lớn người xem náo nhiệt.
Linh dược như Uẩn Tinh Đan cũng không hiếm thấy, đẳng cấp so với lúc ở Duyện Châu càng cao hơn nhiều.
Chỉ tiếc, đối với Bạch Nhạc hiện tại mà nói, loại linh dược cấp bậc này, đã không có ý nghĩa gì.
- Chư vị!
Đến kiện vật phẩm áp trục cuối cùng, rốt cục Kim Tam Bàn mới tự mình nhảy lên đài, cao giọng mở miệng nói:
- Trước đó, ta cũng đã nói, lần này trên buổi đấu giá của Càn Khôn thương hội, sẽ có một kiện đồ thần bí, coi như là áp trục!
Cho dù đến hiện tại, Kim Tam Bàn cũng vẫn cố giả bộ thần bí như cũ.
Nhưng phần lớn mọi người đều dính chiêu này, trong nháy mắt, bầu không khí liền bị đẩy lên.
- Chư vị, xin cho ta nói thêm một chút lý thú! Trước khi nói món đồ này cái gì, ta muốn nói giá cả về nó một chút...
Sau khi nhìn bốn phía xung quanh một vòng, lúc này Kim Tam Bàn mới cất cao thanh âm:
- Một triệu linh thạch! Mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một vạn linh thạch!
Vù vù!
Giá cả này vừa ra, cả đám người liền lập tức sôi sùng sục.
Phải biết rằng, giá khởi điểm trên buổi đấu giá và giá sau cùng, là hai khái niệm khác nhau, bình thường giá sau cùng sẽ cao hơn gấp mấy lần giá khởi điểm, nếu như giá sau cùng là một triệu, cho dù cao, nhưng vẫn có thể khiến cho người ta chấp nhận được.
Nhưng một triệu là giá khởi điểm thì thực sự quá khoa trương rồi.
Đến tột cùng là món đồ gì, mới có thể đưa ra giá cả thái quá như vậy?
Đợi cảm xúc của đám đông kích động đến mức tận cùng, Kim Tam Bàn mới mở miệng giải thích:
- Một triệu linh thạch nhiều không? Nhiều, nhưng nếu so sánh với giá trị của món đồ áp trục này, nó thật sự không nhiều.
Kim Tam Bàn chợt nhấc tấm vải trên khay lên, tự tay giơ cao món đồ đấu giá:
- Đây là một phần thủ thư, do Diệp Huyền đại sư tự tay viết! Cầm cuốn thủ thư này, là có thể mời Diệp Huyền đại sư tự tay chế tạo một kiện binh khí hoặc là pháp bảo cho hắn, hiện tại, mọi người còn cảm thấy cái giá một triệu linh thạch này đắt không?



Bạn cần đăng nhập để bình luận