Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 592 - Đến từ Đông Hải



Chương 592 - Đến từ Đông Hải




Bạch Nhạc khẽ lắc đầu, nhưng trong lòng hắn rất rõ nguyên nhân thật sự không phải do Tiêu Hành Nhất có bao nhiêu nhân từ. Lục gia bị diệt, nhưng Tiêu Hành Nhất không có mối thù khắc cốt ghi tâm như vậy, mà đa phần là hắn đang e dè sự tồn tại của mình. Dù sao đối với đệ tử chính đạo, giết ma tu đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng nếu lạm sát người bình thường thì lại là một mối e dè rất lớn.
Đương nhiên nếu ngay từ đầu Tiêu Hành Nhất biết được thủ đoạn của Bạch Nhạc ở thành Thanh Châu thì có lẽ hắn sẽ không cẩn thận kĩ càng như vậy.
- Mã Chấn Hùng, mau cút ra đây! Nợ máu phải trả bằng máu! Ngươi gây nợ máu ở Lục gia, hôm nay Tiêu mỗ ta tới Mã gia ngươi đòi công bằng!
Tiêu Hành Nhất đến trước chủ trạch, lạnh lùng quát lên một tiếng.
Trong lúc nói chuyện, một thanh niên mặc áo lam chậm rãi bước ra khỏi chủ trạch, hắn ta bễ nghễ nhìn Tiêu Hành Nhất, hỏi:
- Ngươi chính là Tiêu Hành Nhất?!
Trong mắt Tiêu Hành Nhất lộ ra sát ý, lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai?
- Ngươi không có tư cách để biết.
Gã thanh niên hừ lạnh một tiếng, hơi vung tay:
- Bắt hắn lại cho ta!
Câu nói này vừa dứt, mấy kẻ sau lưng gã thanh niên đã lập tức nhảy ra, trực tiếp tấn công về phía Tiêu Hành Nhất.
- Tự tìm cái chết!
Trước đó, đối với những người bình thường kia, Tiêu Hành Nhất không tiện ra tay giết hại, nhưng đối với những người này thì không còn phải khách sáo, thân hình hắn thoắt lên, kiếm trong tay tuốt khỏi vỏ, nhanh chóng giết ngược lại đối phương.
Ngu Kiếm.
Ba năm qua, đây là lần đầu tiên Bạch Nhạc nhìn thấy Tiêu Hành Nhất lần nữa dùng Ngu Kiếm.
Kiếm của Tiêu Hành Nhất so với ba năm trước đã nhanh hơn rất nhiều, lúc ra tay cũng đã nắm giữ được mấy phần thần vận của Ngu Kiếm, chỉ tiếc là phẩm chất Linh Phủ của bản thân hắn hơi kém, đến bây giờ vẫn chưa bước vào Linh Phủ trung kỳ. Nếu không, với sự hiểu biết của Tiêu Hành Nhất đối với Ngu Kiếm, thực lực của hắn chưa chắc đã kém hơn đệ tử chân truyền của Thất Tinh Tông.
Nghiêm túc mà nói, bên trong Linh Tê Kiếm Tông, ngoại trừ Khổng Từ ra thì Tiêu Hành Nhất chính là người mà Bạch Nhạc xem trọng nhất, nếu như có thể bù đắp khuyết điểm về Linh Phủ, sau này chưa chắc không đạt được thành tựu.
Trong nháy mắt, Tiêu Hành Nhất đã giao thủ với đối phương.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Bạch Nhạc đã biết Tiêu Hành Nhất tuyệt đối có thể ứng phó được, mặc dù thực lực của những người kia cũng đều là Linh Phủ cảnh, nhưng lại rất giống với Mã Văn Cử, toàn bộ đều là dùng phương thức đặc thù để cưỡng ép đột phá, đối phó với Linh Phủ cảnh bình thường có lẽ còn có thể lấy nhiều mà thắng, nhưng đối mặt với Khoái Kiếm của Tiêu Hành Nhất thì lại không có ưu thế.
So với đám người này, Bạch Nhạc càng chú ý tới người thanh niên vừa mới nói chuyện kia, rất hiển nhiên, ở đây, đối phương mới thật sự là người chủ đạo.
Nhưng mà ngay lúc ánh mắt Bạch Nhạc nhìn vào người đối phương, con ngươi hắn lại không khỏi co rụt lại.
Không phải ma tu.
Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Bạch Nhạc cũng có thể nhìn ra được, trên người đối phương lộ ra linh lực thuần tuý, không có một chút ma khí nào, nói cách khác, thanh niên không rõ lai lịch này căn bản không phải là ma tu.
Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn ta lại trà trộn cùng với đám ma tu này, thậm chí còn có thể chỉ huy đám ma tu này, chuyện này không khỏi quá kỳ lạ.
Bạch Nhạc đương nhiên không thèm quan tâm tới thực lực của đối phương, nhưng vào giờ khắc này, Bạch Nhạc theo bản năng lại cảm nhận được một nguy cơ rất lớn.
Bạch Nhạc đang quan sát đối phương, trên thực tế đối phương cũng chú ý tới Bạch Nhạc.
Chỉ là, Bạch Nhạc thu lại hơi thở thực sự quá tốt, nhìn từ bên ngoài, hắn giống như mới chỉ vừa mới bước vào Linh Phủ mà thôi, hơn nữa, tuổi tác Bạch Nhạc lại nhỏ, chỉ thoáng nhìn lướt qua, thanh niên kia đã trực tiếp bỏ qua Bạch Nhạc.
Rất nhanh sau đó, sự chú ý của đối phương lại tập trung vào Tiêu Hành Nhất.
Một tay Tiêu Hành Nhất thi triển Ngu Kiếm, càng đánh càng mạnh, ban đầu hắn còn có hơi không quen khi giao thủ với đám ma tu, nhưng sau khi dần dần quen thuộc với động tác của đối phương, Tiêu Hành Nhất có thể nói là vẫn luôn áp đánh đối phương.
Bản thân đặc tính của Ngu Kiếm là tích thế, thời gian đánh càng dài, kiếm thế càng tích lũy mạnh mẽ.
Kiếm thế tích lũy đến cực hạn thì bỗng nổ ầm một tiếng, chỉ một kiếm mà mấy kẻ đang vây đánh Tiêu Hành Nhất lập tức bị trọng thương.
- Không hổ là Khoái Kiếm Tiêu Hành Nhất, quả là danh bất hư truyền!
Trong mắt gã thanh niên lộ ra vẻ lạnh lẽo, chỉ bằng một bước, hắn đã xuất hiện ở trước mặt Tiêu Hành Nhất, khoát tay bảo:
- Các ngươi lui ra đi!
- Ngươi không phải là ma tu?
Khi đối phương xuất hiện trước mặt, cuối cùng Tiêu Hành Nhất cũng cảm nhận được, con ngươi hắn lộ ra nét lạnh lùng, trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
- Có mấy phần thực lực, ngươi có tư cách biết tên của ta!
Gã thanh niêm lườm Tiêu Hành Nhất một cái hờ hững đáp:
- Ta là Bích Vân Đào, đến từ Đông Hải.
Đông Hải.
Hai chữ này khiến trong lòng Bạch Nhạc giật nảy.
Trong hai Địa cấp tông môn lớn ở Duyễn Châu, có Đông Hải tiên đảo.



Bạn cần đăng nhập để bình luận