Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1223 - Băng Hoa Nở Rộ Trong Biển Lửa!



Chương 1223 - Băng Hoa Nở Rộ Trong Biển Lửa!




Trong nháy mắt, cả người Vân Mộng Chân liền ngã vào trong biển lửa, xung quanh cũng bị Tức Thổ hoàn toàn lan tràn đến, bao phủ Vân Mộng Chân!
Giờ khắc này Vân Mộng Chân... Mười phần chết chắc!
Biển lửa sôi trào!
Rốt cuộc Dạ Nhận cũng tế xuất ra Tinh Cung của mình, một màn mặc sắc kia trong biển lửa có vẻ vô cùng chói mắt.
Tận mắt nhìn thấy Vân Mộng Chân rơi vào biển lửa, rốt cuộc trong mắt Dạ Nhận cũng lộ ra vẻ thư thái!
Rốt cuộc hôm nay thù hận giữa các đời Đạo Lăng Thánh Nữ và Dạ Nhận cũng có hồi kết.
Từ trước tới giờ Đạo Lăng Thánh Nữ đều chưa từng bại, nhưng hôm nay cái thần thoại này nhất định sẽ bị phá vỡ, do đích thân hắn đánh vỡ.
Hơn nữa, Vân Mộng Chân vẫn chưa lưu lại truyền nhân, lại đánh rơi Côn Ngô Kiếm, chỉ sợ từ nay về sau nhất mạch truyền thừa này của Đạo Lăng Thánh Nữ, cũng sẽ đoạn tuyệt.
Từ nay về sau, cái tên Dạ Nhận sẽ vang vọng thiên hạ lần nữa, lấy lại vinh quang thuộc về Dạ Nhận ngày xưa.
Thiên hạ này, chỉ cần là người Dạ Nhận muốn giết, sẽ không có người giết không chết.
Chém giết Vân Mộng Chân chỉ là bước đầu tiên, tiếp đó, hắn đã được định trước sẽ trở thành ác mộng của tất cả mọi người!
Đáng tiếc duy nhất là, không thể dùng chuôi Dạ Nhận trong tay, tự tay cắt lấy đầu Vân Mộng Chân.
Nhưng mà, ngay tại thời điểm Dạ Nhận ã chuẩn bị rời khỏi nơi đây, ẩn nấp lần nữa, lại đột nhiên nhìn thấy một đạo nhân ảnh, chợt nhảy vào trong biển lửa kia!
Giờ khắc này, cho dù là Dạ Nhận thì con ngươi cũng không khỏi đột nhiên co rút lại!
Bạch Nhạc!
Trong số tất cả người ở đây, Dạ Nhận mới là người biết rõ thân phận Bạch Nhạc sớm nhất.
Lúc trước ở Linh Tê Kiếm Tông, Vân Mộng Chân đã từng vì đánh rơi Côn Ngô Kiếm mà bại ở trong tay hắn, nếu không phải khi đó Bạch Nhạc nhúng tay, hắn đã có thể giết chết Vân Mộng Chân.
Thời gian trôi qua mấy năm, Bạch Nhạc đã từ tiểu tử không có danh tiếng gì trước đây, biến thành truyền nhân Ma Quân danh chấn thiên hạ.
Nhưng ai có thể nghĩ tới, dưới tình huống này, Bạch Nhạc vẫn muốn đi cứu Vân Mộng Chân?
Trong mắt Dạ Nhận lộ ra một tia lạnh lẽo, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười nhạt.
- Tự tìm đường chết!
...
- Tự tìm đường chết!
Nhìn Bạch Nhạc nhảy vào trung tâm Địa Hỏa, ngay cả Mặc Kình cũng không khỏi lộ ra vài phần thất vọng.
Cho dù Ninh Giang đã buộc hắn buông bỏ Bạch Nhạc, và ngay cả khi Bạch Nhạc thoát thân từ trong thượng cổ cấm địa, cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết, nhưng hắn vẫn có chút thất vọng.
Xưa nay người thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết, càng không vì nữ nhi tình trường mà mất đi lý trí.
Bạch Nhạc muốn cứu Vân Mộng Chân, cũng không sai, cho dù trước đó Bạch Nhạc đã cuốn ngược Tức Thổ ra, ép người khác tránh lui, Mặc Kình vẫn không để bụng, bởi vì khi đó, vẫn có thể nhìn thấy chút hy vọng.
Nhưng hôm nay, Vân Mộng Chân bị Dạ Nhận gây thương tích, lại bỏ lỡ cơ hội luyện hóa Địa Hỏa Chi Tâm, dưới tình huống này, rơi vào trung tâm Địa Hỏa, chắc chắn là phải chết.
Không nói quá nhưng bây giờ, coi như là cường giả Tinh Hải Cảnh ở đó, sợ là cũng không cứu được tính mệnh Vân Mộng Chân.
Dựa vào chút thực lực này của Bạch Nhạc, có thể làm gì?
Nhảy theo vào trong biển lửa, chẳng lẽ là muốn tự tử sao?
Quả thực là không biết gì!
Nam tử hán đại trượng phu, cầm được cũng thả xuống được, nếu thật sự có cốt khí, cũng nên nghĩ biện pháp giết chết Dạ Nhận, báo thù cho người mình yêu, chứ không phải là cùng chết chung hèn yếu như vậy.
Tâm tính như vậy, làm sao xứng đáng làm truyền nhân Thông Thiên Ma Quân?
Không chỉ có Mặc Kình, mà hầu như tất cả mọi người lúc này đều không coi trọng Bạch Nhạc!
Lúc Diệp Lăng Vân nhìn thấy Vân Mộng Chân bị Dạ Nhận gây thương tích rơi vào biển lửa, liền giống như già đi hơn mười tuổi, trong nháy mắt mất đi tất cả thần thái.
Về phần Bạch Nhạc có rơi vào biển lửa mà chết hay không, dường như trừ Mặc Kình ra cũng không ai quan tâm.
Một tên truyền nhân Ma Quân nhất định phải chết, làm sao quan trọng bằng Đạo Lăng Thánh Nữ.
... ...
Bạch Nhạc cũng không biết bây giờ có nhiều người nhìn cảnh tượng này như vậy, càng không biết, những người này không coi trọng hắn.
Đương nhiên, coi như là biết, Bạch Nhạc cũng căn bản không quan tâm.
Người khác có xem trọng hay không... Quan trọng sao?
Có một loại người, từ trước tới giờ đều không cần người ngoài xem trọng, bởi vì sự tự tin của họ, đủ để cho bọn họ ở bất cứ tình huống ác liệt gì, cũng có thể phát huy ra toàn bộ tài trí và sức mạnh.
Rất hiển nhiên, Bạch Nhạc chính là loại người này!
Tất cả mọi người đều cho là hắn đã điên, thậm chí là đang tự tìm đường chết, nhưng chỉ có Bạch Nhạc biết, tất cả đều chưa kết thúc!
Chỉ cần còn một hơi thở, hắn tuyệt đối không buông tha!
Đúng như câu nói hắn một mực nói với Vân Mộng Chân vậy!
Ta không tin mệnh!
Địa Hỏa khủng bố điên cuồng tràn ra, bất kể là Tinh Cung hay Thông Thiên Ma Thể đều không thể để cho Bạch Nhạc tiếp tục chống đỡ.
Nhưng mà, trong nháy mắt cảm thụ được tính mạng của Bạch Nhạc bị uy hiếp, một đóa băng hoa huyễn lệ chợt nở rộ trước người Bạch Nhạc!
Cực Hàn Băng Hoa!



Bạn cần đăng nhập để bình luận