Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 766 - Biển máu vô bờ, lấy xương làm thuyền (3)



Chương 766 - Biển máu vô bờ, lấy xương làm thuyền (3)




Tiện tay giết một người là đã có thể vĩnh viễn trừ đi mối họa, ngươi cho rằng Nguyệt Lâm Tiên sẽ không làm sao?
Nghe câu như thế, Bạch Nhạc quả thật chỉ hận không thể bóp chết Bạch Cốt phu nhân, có kẻ nào bẫy người ta như ngươi sao?
- Ngây thơ!
Nguyệt Lâm Tiên lạnh lùng phun ra hai chữ này, mắt đầy sự khinh miệt.
Đối với lời uy hiếp của Bạch Cốt phu nhân, Nguyệt Lâm Tiên không để trong lòng nửa chữ. Khoan nói đến chuyện Bạch Cốt phu nhân có tầm nhìn xa, có thể sớm để người khác chuẩn bị những chứng cứ này để lấy ra kiềm chế ngược lại hay không, cho dù là thật, chỉ cần tin Bạch Cốt phu nhân chết truyền đi, người của Bạch Cốt Thần Giáo có ai lá gan dám đến Bắc Đẩu Tinh Cung, mạo hiểm với cái chết để đưa chứng cứ chứ?
Nói xuôi thì cũng nói ngược, cho dù thật sự có loại tử sĩ bằng lòng báo thù cho Bạch Cốt phu nhân mà đánh đổi mạng sống, vậy thì thế nào?
Bạch Cốt phu nhân chết trong tay Nguyệt Lâm Tiên, nhưng ông ta lại cứu Đạo Lăng thánh nữ, thậm chí không lâu sau Đông Hải Tiên Đảo cũng sẽ phát động đợt tiến đánh mang tính hủy diệt với Bạch Cốt Thần Giáo, đến lúc đó, toàn bộ Bạch Cốt Thần Giáo đều bị Đông Hải Tiên Đảo hủy diệt rồi, dù ngươi có chứng cứ thì thế nào chứ, còn có thể nói Đông Hải Tiên Đảo cấu kết với Bạch Cốt Thần Giáo hay sao?
Cách duy nhất để có tư cách đàm phán với Nguyệt Lâm Tiên, với Đông Hải Tiên Đảo, chính là vị giáo chủ Bạch Cốt phu nhân này phải sống sót.
Chỉ khi nàng ta sống sót, nàng ta mới có thể thật sự uy hiếp được Đông Hải tiên đảo.
- Vậy thì thử một chút xem! Nguyệt Lâm Tiên, ngươi muốn cái mạng của ta, còn không dễ như vậy đâu.
Trong lúc nói chuyện, Bạch Cốt Kiếm lần nữa tới tay nàng ta. Một tay Bạch Cốt phu nhân hơi vung lên, một phần mộ xương trắng bỗng nhiên dâng lên từ dưới chân nàng ta, trôi lơ lửng bên trong biển máu này.
Bạch Cốt Trủng.
Gần như là trong nháy mắt, Bạch Nhạc đã nhận ra được đây chính là Bạch Cốt Trủng lúc trước đã vây nhốt mình khi cao thủ của Bạch Cốt Thần Giáo đuổi giết hắn tới dưới chân núi Bắc Đẩu, chuyện này đương nhiên sẽ khiến Bạch Nhạc nhớ kỹ hơn.
Trong nháy mắt, Bạch Nhạc đã có một cảm giác rợn cả người.
Bạch Nhạc không có chút xíu suy nghĩ ở lại xem náo nhiệt nào cả, hắn bất chợt đạp lên trên biển máu, điên cuồng bỏ chạy về phía xa.
Chỉ là, cuối cùng thì Bạch Nhạc vẫn quá lạc quan.
Gần như là trong nháy mắt khi Bạch Nhạc chạy trốn, chiếc Bạch Cốt Chu kia đã đánh về phía hắn, căn bản không cho Bạch Nhạc một chút cơ hội phản ứng đã trực tiếp nhốt hắn vào trong.
Chiếc Bạch Cốt Chu kia như là trong nháy mắt đã biến thành một bộ quan tài, giam chặt Bạch Nhạc vào trong đó, mặc cho hắn dùng hết muôn vàn thủ đoạn cũng chỉ có thể làm ra một đợt tiếng leng keng giòn vang, đừng nói là chém vỡ Bạch Cốt Chu, ngay cả việc để lại một chút dấu vết bên trên mớ xương trắng xung quanh cũng làm không được.
Giờ khắc này, Bạch Nhạc mới thật sự là vừa kinh vừa sợ, hắn không kiềm nổi mà chửi ầm lên.
Suy nghĩ Bạch Nhạc hơi xoay chuyển, bộ Bạch Cốt Hóa Thân kia của hắn cũng nổi lên từ trong biển máu, nó cầm Bạch Cốt Phiên trong tay, cũng rơi xuống Bạch Cốt Chu, Bạch Nhạc có thể cảm giác rất rõ ràng, hình như Bạch Cốt có thể cắn nuốt được sức mạnh của Bạch Cốt Chu, chỉ là loại tốc độ này cực kỳ chậm.
Nếu muốn để Bạch Cốt Hóa Thân mở cái Bạch Cốt Chu này ra, e là chí ít cũng phải tốn thời gian mấy canh giờ.
Nhưng dùng ngón chân suy nghĩ thì Bạch Nhạc cũng biết, mình tuyệt đối không có thời gian dài như vậy.
Trong lòng Bạch Nhạc có chút nóng nảy, trong đầu bỗng lướt qua vô số suy nghĩ, đang lúc hắn do dự có nên vận dụng Thông Thiên Ma Công thử cắn nuốt sức mạnh của Bạch Cốt Chu, xem xem có thể thoát thân hay không, thì cách đó không xa, toàn Bạch Cốt Trủng bỗng nhiên nổ tung.
Bạch Cốt phu nhân phun ra một búng máu, cả người rơi xuống biển máu như diều đứt dây, Bạch Cốt Chu bỗng nhiên tăng tốc, đón lấy Bạch Cốt phu nhân trước khi nàng ta ngã xuống biển máu.
Ngay tại lúc đó, không trung đột nhiên xuất hiện một đầu lâu to lớn, trong mắt lộ ra thần quang màu lục trầm, nó mở cái miệng rộng ngang nhiên nuốt Nguyệt Lâm Tiên vào.
Dù cho còn cách nhau một khoảng vô cùng xa, Bạch Nhạc vẫn có thể cảm nhận được cảm giác nguy cơ chí mạng này, dường như chỉ cần hắn bị cái đầu lâu quét qua một cái là sẽ hình thần đều diệt.
Ầm!
Đối mặt với đầu lâu kinh khủng này, cho dù là Nguyệt Lâm Tiên, trong mắt cũng không khỏi nổi lên một sự kiêng dè, ông ta ngoảnh đầu lại, không lên truy kích Bạch Cốt phu nhân mà là chuyển Hải Thần Kích trong tay, ngang nhiên bổ xuống cái đầu lâu kia.
Ngay lúc đó. Bạch Nhạc chỉ cảm thấy Bạch Cốt Chu nứt ra một khe nhỏ, hắn còn chưa cảm nhận được gì thì đã thấy trên người đột nhiên tê dại, một cơ thể lạnh như băng bỗng nện lên trên người khiến Bạch Nhạc đau đến mức nhe răng nhếch miệng!
Chỉ là không đợi đến khi Bạch Nhạc tỉnh táo lại, bên tai đã vang lên một tiếng kêu chói tai, dường như trong nháy mắt đâm thủng linh hồn, chỉ trong một suy nghĩ lướt qua, Bạch Nhạc đã đột nhiên cảm nhận được thấy thần hồn nhoi nhói một trận, mắt hắn tối sầm lại, cả người trực tiếp hôn mê bất tỉnh, không còn ý thức nữa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận