Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1278 - Một Kích Tuyệt Mệnh (2)



Chương 1278 - Một Kích Tuyệt Mệnh (2)




Đúng vậy, thời gian một nén nhang mà Tỏa Hồn Liên cho hắn, đã đến phần cuối, tại thời khắc cuối cùng này, đây chính là phản kích duy nhất hắn có thể làm ra.
Đương nhiên, một kích này cũng là tuyệt sát!
Tiến công vĩnh viễn dễ hơn phòng thủ!
Nếu như cùng ở dưới trạng thái đỉnh phong, tự nhiên loại công kích này của Mặc Kình không thể giết chết được Diệp Lăng Vân, nhưng cho dù là Diệp Lăng Vân, muốn cứu người dưới loại công kích này, cũng căn bản là không thể làm được.
Trong mắt Diệp Lăng Vân lộ ra một tia dứt khoát, thân thể kình thiên cũng chợt sụp đổ, hóa thành một màn sáng huyễn lệ, che đậy thiên địa, cứ như vậy ngăn ở trước người Vân Mộng Chân, lấy lực lượng cuối cùng ngăn cản tất cả công kích cho Vân Mộng Chân.
Ùng ùng!
Vô số công kích ầm ầm rơi xuống, đến lúc này, tất cả cường giả Tinh Hải Cảnh cũng đã sớm lui ra, dưới loại công kích cuồng bạo này, cho dù ai bị cuốn vào, cũng khó thoát khỏi cái chết.
Bất kể là Mặc Kình hay Diệp Lăng Vân ở thời khắc cuối cùng đều lựa chọn phương thức tự hủy diệt, phát ra một kích hoàn mỹ.
Loại lực lượng này, đủ để bất luận kẻ nào chấn động theo.
Vân Mộng Chân đứng ở phía dưới màn sáng, giống như có thể cảm nhận được ánh mắt và sự chờ của Diệp Lăng Vân, giờ khắc này nước mắt từ gương mặt Vân Mộng Chân chảy xuống lần nữa.
Diệp Lăng Vân đang dùng tính mạng để nhắc nhở nàng, trên người nàng gánh vác trách nhiệm thế nào!
Cho dù chết thì đôi mắt kia vẫn ở trên bầu trời ngưng lại nhìn nàng.
Răng rắc!
Thân thể Diệp Lăng Vân biến thành màn sáng, ngăn lại khoảng bảy phần công kích cho Vân Mộng Chân, nhưng cuối cùng vẫn không thể triệt để ngăn trở một kích tuyệt mệnh này của Mặc Kình.
Mặc sắc xâm nhập qua các khé hở của màn sáng, lần nữa đánh về phía Vân Mộng Chân!
Cho dù bây giờ chỉ còn lại ba phần lực đạo, thì nó vẫn không phải là thứ Vân Mộng Chân có khả năng ngăn cản.
Mục tỳ sắp nứt!
Cho dù lúc này hai mắt Ninh Giang đã đỏ lên, thì vẫn không dám xông vào cái trong cơn gió lốc kia.
Mặc dù đều là Hóa Hư nhưng thực lực của Ninh Giang còn lâu mới so sánh được với Mặc Kình và Diệp Lăng Vân, huống chi hai vị này có thể dùng tính mệnh đánh bạc, còn hắn thì không có khả năng dùng mạng đi đổi mạng cho Vân Mộng Chân.
Chuyện này không chỉ là vấn đề hắn không bỏ được việc hi sinh chính mình, mà bây giờ hắn được coi như cường giả Hóa Hư duy nhất của Đạo Lăng Thiên Tông, nếu như hắn cũng chết đi, Đạo Lăng Thiên Tông sẽ thật sự xong đời.
Nếu như nói Vân Mộng Chân là tương lai của Đạo Lăng Thiên Tông, như vậy hắn chính là hiện tại của Đạo Lăng Thiên Tông.
Chuyện này cũng có nghĩa, cho dù biết rõ Vân Mộng Chân có thể chết, hắn cũng không thể nhúng tay.
Một kiếp này chỉ có thể do Vân Mộng Chân đi độ, nếu như không độ được... Vậy thì chỉ có chết!
- Ta không nhận mệnh!
Tại thời khắc sinh tử, đột nhiên trong đầu Vân Mộng Chân lại hiện lên dáng vẻ Bạch Nhạc bên trong thượng cổ cấm địa, nói ra câu nói này không chỉ một lần.
Chẳng lẽ tình cảnh Bạch Nhạc gặp phải khi đó, không tuyệt vọng hơn so với hiện tại hay sao?
Có rất nhiều lúc, con người ở dưới tuyệt cảnh, ý chí cầu sinh mới là quan trọng nhất.
- Vù vù!
Kiếm trong tay phát ra một tiếng khinh minh, trong nháy mắt, Vân Mộng Chân thôi động thần thông Huyền Nguyệt Biến đến mức tận cùng, cả người giống như hóa thành một vòng hàn nguyệt, cùng lúc đó Côn Ngô Kiếm trong tay cũng chợt chém xuống.
Giờ khắc này Vân Mộng Chân giống như đã quên hết mọi thứ, trong mắt chỉ có một kiếm này!
Vào giờ khắc này tinh khí thần triệt để dung hợp, khiến Côn Ngô Kiếm phóng thích ra kiếm khí hoàn mỹ, đối với Vân Mộng Chân mà nói, một kiếm này chính là đỉnh phong!
Lực lượng Tinh Hải sôi trào, ầm ầm bắn về phía mặc sắc!
Ùng ùng!
Trong tiếng nổ ầm ầm, rốt cục màn mặc sắc kia cũng hung hăng đụng vào phía trên hàn nguyệt.
Trong nháy mắt hàn nguyệt hoàn mỹ bị nhiễm phải một điểm mặc sắc, liền hủy diệt cái ý cảnh hoàn mỹ kia.
Thủy Mặc Đan Thanh!
Dường như tất cả những thứ này cũng chỉ là cảnh tượng trong tranh mà thôi!
Cho dù Vân Mộng Chân đã dốc hết toàn lực, thì một kiếm này vẫn không thể ngăn cản một kích tuyệt mệnh của Mặc Kình, một điểm mặc sắc kia chợt xuyên qua hàn nguyệt, xâm nhập vào thần hồn Vân Mộng Chân.
Đến loại cảnh giới như Mặc Kình, công kích thần hồn đã sớm dung nhập vào bên trong.
Đây cũng là nguyên nhân mặc dù Diệp Lăng Vân đã dốc hết toàn lực, cũng rất khó hóa giải hoàn toàn công kích của Mặc Kình.
Mặc dù đã bị Diệp Lăng Vân suy yếu hơn phân nửa, lại bị Côn Ngô Kiếm đón đỡ, khiến công kích đã hiện ra vẻ rất khó mang đến tổn thương gì cho Vân Mộng Chân, thế nhưng một điểm công kích thần hồn kia, lại vẫn xâm nhập vào trong thần hồn.
Gần như trong nháy mắt, một điểm mặc sắc xâm nhập vào thần hồn kia liền kéo Vân Mộng Chân vào nguy cơ trí mạng.
Nói không khoa trương chút nào, giờ khắc này Vân Mộng Chân cũng đã chân chính rơi vào tuyệt cảnh.
Nhưng mà, thời điểm thần hồn Vân Mộng Chân bị mặc sắc tổn thương, cái tàn hồn vốn một mực ẩn giấu ở chỗ sâu trong thức hải lại lao ra lần nữa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận