Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 980 - Mượn Đao (2)



Chương 980 - Mượn Đao (2)




Trước đó Yến Bắc Thần tiến vào Huyết Ảnh Ma Tông, Huyết Ảnh Ma Quân tự mình xuất thủ, nhưng cuối cùng lại buông tha, bản thân chuyện này có một chút kẽ hở, bây giờ thuận thế bằng lòng điều kiện này, thứ nhất là nhân cơ hội dò xét quan hệ giữa Bạch Nhạc và Yến Bắc Thần, thứ hai coi như xóa đi chuyện không vui trước đó.
So với việc khả năng Thông Thiên Ma Quân còn sống, những chuyện khác đều chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Đương nhiên, bằng lòng là bằng lòng, nhưng nếu để Huyết Ảnh Ma Quân tự mình xuất thủ, là không có khả năng, người Huyết Ảnh Ma Tông xuất thủ, là đạo ma bất lưỡng lập, cho dù ai cũng không nói được cái gì, nhưng nếu là hắn xuất thủ, sẽ chọc tới vị Bắc Đẩu lão tổ kia.
Tuy rằng không thể nói là sợ, nhưng dưới tình huống không cần, ai lại nguyện ý đối mặt với loại tồn tại như Bắc Đẩu lão tổ?
Từ chỗ Huyết Ảnh Ma Quân đi ra, trong lòng Dương Hàn cũng đã nghĩ thông suốt hơn nửa vấn đề, bây giờ sắp xếp lại, tự nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
- Tô cô nương, sự tình ngươi vừa mới nói, bổn tông bằng lòng.
Sau khi gặp lại Tô Nhan, Dương Hàn bình tĩnh hồi đáp.
- Lời này là thật?
Nghe Dương Hàn nói xong, hai mắt Tô Nhan nhất thời tỏa sáng, hỏi lại lần nữa.
- Tự nhiên là thật!
Dương Hàn gật đầu, hờ hững đáp:
- Bản thân Bạch Nhạc là phủ chủ Thanh Châu, lại đồng ý cho bổn tông một cái đãi ngộ giống như tông môn chính đạo, chúng ta làm một ít hồi báo, có đi có lại cũng là chuyện đương nhiên, huống chi... Bản thân ngươi là từ bổn tông đi ra, bây giờ tự mình trở về, nói như thế nào, cũng phải cho ngươi chút mặt mũi này.
Dương Hàn nói rất hay, nhưng trên thực tế, toàn bộ đều là nói nhảm.
Căn bản không có nói lý do bằng lòng thật sự, ngược lại, lại nói một đống lời khách sáo.
Cũng may Tô Nhan đã sớm quen với đức hạnh của đám người Huyết Ảnh Ma Tông này, sau khi nói mấy lời có lệ, liền cáo từ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ chớp mắt, đã đến thời gian tổ chức buổi đấu giá.
Không thể không nói, năng lực của Kim Tam Bàn tuyệt đối là nhất lưu, chỉ dựa vào một câu hứa hẹn của Bạch Nhạc, đã dứt khoát khởi công, thu mua một quán rượu ở trong Thanh Châu Thành, hơn nữa lấy tốc độ nhanh nhất hoàn thành thay đổi.
Lần thứ hai bước vào nơi đây, ngay cả Bạch Nhạc cũng không thể không cảm thán.
Thời điểm ở Duyện Châu, hắn đã từng tham gia buổi đấu giá của Càn Khôn thương hội, nhưng trình độ quan trọng lúc đó, không thể so sánh với hiện tại.
Phòng số một chữ thiên đã sớm chuẩn bị xong cho Bạch Nhạc, hơn nữa danh sách và giá cả toàn bộ đồ vật có trong buổi đấu giá, đều để tới trước mặt Bạch Nhạc.
- Bạch phủ chủ, cuốn thủ thư này và sự tình ta đã đề cập với ngài trước kia, hoàn toàn không liên quan gì đến nhau! Cho dù ngài không lấy được, thì sự tình trước đó vẫn chắc chắn như cũ.
Kim Tam Bàn tươi cười đi vào phòng số một chữ thiên, mở miệng giải thích.
Hắn muốn giải thích rõ ràng với Bạch Nhạc trước, bằng không, nếu gây ra hiểu lầm gì đó, cho dù là hắn cũng không chịu trách nhiệm nổi.
Bạch Nhạc khẽ sờ cằm, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Ta biết rồi.
- Thế nhưng, nói đi cũng phải nói lại, cá nhân ta kiến nghị ngài vẫn nên đoạt lấy phần thủ thư này là tốt nhất!
Kim Tam Bàn cười tủm tỉm nhìn Bạch Nhạc, tiếp tục giải thích:
- Ta nhớ, hình như ngài đạt được truyền thừa Bắc Đẩu Kiếm Trận, nếu như dùng thủ thư, mời Diệp Huyền đại sư tự mình chế tạo cho ngài một bộ phi kiếm, khả năng uy lực sẽ vô cùng kinh người! Bất kể như thế nào, cũng không thể bỏ qua loại cơ hội tốt như thế này, ngài nói có đúng không?
- Tam Bàn, tin tức của ngươi cũng nhanh nhạy đấy, ngay cả chuyện này cũng nghe được?
Khóe miệng Bạch Nhạc hơi cong lên, nhẹ giọng nói.
- Chuyện này không phải là ta cố ý thăm dò sự tình của ngài, mà là ngài quá nổi danh ở Duyện Châu, tông môn khảo hạch ở Đông Hải, một người áp một tông, danh chấn thiên hạ! Ta muốn không biết cũng không được, ngài nói có đúng không?
Kim Tam Bàn cười hì hì nói.
Bạch Nhạc xua tay, tùy ý nói:
- Được rồi, ta cũng không có ý trách cứ! Ta biết ngươi bận rộn, không cần nói với ta.
- Vậy ngài nghỉ ngơi trước đi, nếu có chuyện gì lúc nào cũng có thể gọi ta.
Kim Tam Bàn nói một câu khách khí, rồi lập tức lui ra ngoài, thái độ vô cùng cung kính.
- Công tử, ngươi nói cái tên Vệ Phạn Dạ kia có tới hay không?
Tô Nhan nhìn ra cửa sổ, đánh giá xung quanh, thuận miệng hỏi.
- Nhất định có.
Bạch Nhạc lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Vệ Phạn Dạ cắn chặt ta không buông, sẽ không dễ dừng tay như vậy! Hắn muốn ra tay với ta, thì buổi đấu giá là cơ hội tốt nhất, từ sau khi bước vào Thanh Châu, hắn đã nhiều lần nhằm vào ta, nhưng đều thất bại... Lấy sự kiêu ngạo của hắn, sẽ không tiếp tục nhịn xuống.
Mặc dù không quen thuộc với Vệ Phạn Dạ cũng, nhưng qua mấy lần gặp mặt, cũng đã đủ để Bạch Nhạc thấy rõ tâm tính của Vệ Phạn Dạ.
Vừa nói chuyện, Bạch Nhạc vừa cầm lấy danh sách đồ vật đấu giá mà Kim Tam Bàn đưa tới quan sát, nhưng không phát hiện ra đồ vật gì cảm thấy hứng thú.



Bạn cần đăng nhập để bình luận