Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 617 - Chẳng ai đáng tin (2)



Chương 617 - Chẳng ai đáng tin (2)




Vào lúc đó, hắn ta thật sự tức giận đến mức muốn giết hết đám để tử kia.
Với thân phận của hắn, làm như vậy tuy sẽ nhận môt chút chỉ trích, nhưng chắc chắn hắn sẽ dàn xếp ổn thỏa.
Vấn đề duy nhất là hắn ta không quen thuộc Duyễn Châu, nếu như giết hết đám người này thì chẳng khác người mù mở mắt cả, lúc đó việc bắt Bạch Nhạc để lấy lại chiếc nhẫn sẽ càng khó khăn hơn.
Đây chính là thứ khiến hắn không có cách nào tha thứ cho mình.
- Bỏ đi, các ngươi đứng dậy đi!
Mâu Kình Thần từ từ mở mắt, lạnh nhạt nói:
- Chuyện như thế này, ta hy vọng chỉ có lần này, không có ngoại lệ! Nếu còn một lần nào khác, không cần biết ai làm lộ tung tích ra ngoài, thì các ngươi xuống mồ cùng nhau đi.
- Vâng!
Nghe đến đây, đám đệ tử cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cung kính đáp lại.
...
Róc rách...
Bạch Nhạc từ trong bồn tắm đứng lên, hắn chà sơ sài vài cái rồi khoác lên người bộ y phục mới, bước ra khỏi phòng.
- Bạch đại ca...
Lục Yên Nhiên vẫn luôn đứng đợi ngoài cửa, thấy Bạch Nhạc đi ra liền vui mừng chào hỏi.
Thấy sắc mặt Lục Yên Nhiên mệt mỏi, Bạch Nhạc nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, đừng lo cho ta nữa, cô cũng đi tắm rồi nghỉ ngơi sớm đi!
- Bạch đại ca, huynh có thể đợi ta được không?
Lục Yên Nhiên do dự một lúc rồi cắn môi, mặt nàng ửng đỏ lên, nói khẽ:
- Hôm nay trong phủ không còn một ai, nên ta hơi sợ.
Bạch Nhạc có hơi bất ngờ, ánh mắt hắn lộ ra vẻ dịu dàng ấm áp, nhẹ nhàng nói:
- Đi đi, đừng lo, ta ở đây đợi cô!
Thấy Lục Yên Nhiên đi vào phòng, Bạch Nhạc mới bất giác lắc đầu.
Dù cho nhìn nàng có mạnh mẽ kiên cường đến đâu, Lục Yên Nhiên dù sao cũng chỉ là một cô gái vừa tròn hai mươi mà thôi. Tận mắt chứng kiến toàn bộ chuyện tối hôm nay mà vẫn có thể chống chịu được như bây giờ đã là quá giỏi rồi.
Trời ngày càng tối, đứng dưới ánh đèn, Bạch Nhạc lại rơi vào trầm tư.
Mâu Kình Thần nói sẽ khiến hắn không thể thoát khỏi Duyễn Châu, e rằng đây tuyệt đối không phải một lời đe dọa.
Thông qua trận chiến hôm nay, Bạch Nhạc đã hiểu rõ sức mạnh của Mâu Kình Thần. Trong thành Duyễn Châu này, có lẽ Mâu Kình Thần sẽ không dám tùy tiện ra tay, nhưng khi mình rời khỏi đây, Mâu Kình Thần chắc chắn sẽ ra tay một lần nữa.
Ngọc bội Cửu Long Hoàn có hạn chế, vốn không thể hoàn toàn bảo vệ được Bạch Nhạc.
Muốn hóa giải nguy cơ này hoàn toàn, mấu chốt là ở Bạch Cốt Hóa Thân.
Nếu như suy nghĩ theo cách bình thường, hắn cứ việc đưa đồ đến chỗ Bắc Đẩu Tinh Cung, chuyển phiền phức sang cho Bắc Đẩu Tinh Cung mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng trực giác nói với Bạch Nhạc, e rằng Bắc Đẩu Tinh Cung cũng chưa chắc có thể tin tưởng được.
Người của Đông Hải Tiên Đảo không chịu được sự cám dỗ của Bạch Cốt Thần Quyết, chẳng lẽ Bắc Đẩu Tinh Cung có thể chịu được sao?
Môt khi bọn họ nhận ra được sức mạnh trong đó, chỉ sợ phản ứng đầu tiên của họ cũng giống nhau, là giết hắn diệt khẩu.
Bây giờ, một mình Mâu Kình Thần đã khiến cho Bạch Nhạc đau đầu lắm rồi, nếu còn thêm một Bắc Đẩu Tinh Cung nữa, thì hắn chỉ có mà chết chắc thôi.
Bây giờ hắn giống như đang diễn xiếc trên dây, nếu không may bị ngã thì chỉ có thịt nát xương tan.
Hơn nữa, từ đầu đến cuối hắn cũng chỉ có một mình chiến đấu, cơ bản không có bất cứ ai đáng tin cậy cả.
Trong số đó cũng bao gồm vị huynh ruột của Chu Mộng Dương trưởng lão, phủ chủ Duyễn Châu - Chu Đông Dương.
Bản chất con người quá phức tạp rồi, dù cho là lúc nào thì cũng không nên đem lợi ích lớn nhất ra để kiểm tra lòng tham của người khác.
Chỉ là với hạn chế này, hắn nên làm sao giải quyết đây?
- Bạch đại ca!
Cũng không biết trôi qua bao lâu, khi Bạch Nhạc nghe được giọng nói của Lục Yên Nhiên, hắn mới thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Lục Yên Nhiên vừa mới tắm xong, tóc còn chưa chải mà chỉ dùng một tấm vải quấn lại, trên người mặc một bộ áo choàng rộng rãi. Nàng bất thình lình đứng trước mặt Bạch Nhạc, ánh trăng chiếu xuống gương mặt tinh xảo của Lục Yên Nhiên, tạo ra cảm giác nàng giống như một tinh linh thuần khiết vậy.
Giờ khắc này, cho dù là Bạch Nhạc cũng không khống chế được có hơi thất thần.
Lục Yên Nhiên cảm nhận được ánh mắt của Bạch Nhạc, khuôn mặt có hơi nóng lên, buồn bực mở miệng gọi lần nữa:
- Bạch đại ca!
Lần nữa được Lục Yên Nhiên gọi hồn về, Bạch Nhạc không nhịn được phải cười ha ha mấy tiếng rồi nói:
- Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức(*)! Mỹ nhân đẹp như vậy, nếu ta lại vờ như không thấy thì có lẽ là bị mù rồi.
(*) Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức: Có hai nghĩa:
Nghĩa đen là: như bông hoa sen mọc lên khỏi mặt nước, được thiên nhiên tạc nên.
Ý nghĩa sâu xa là: hoa sen hoàn mỹ sẽ mọc trong nước sạch, vật tự nhiên tốt hơn vật đã được điêu khắc, cho thấy thiên nhiên là đẹp nhất, là vẻ đẹp chân chính không quá nhiều sửa đổi. Sau đó, nó được mở rộng để mô tả các tác phẩm văn học tự nhiên trong lành, không có hoa văn trang trí làm màu.
Lục Yên Nhiên được Bạch Nhạc khen như vậy, trong lòng cũng thấy ngòn ngọt, nữ tử mà, ai lại không thích được khen chứ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận