Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 791 - Cứng rắn chống đỡ, tắm máu mà chiến



Chương 791 - Cứng rắn chống đỡ, tắm máu mà chiến




Quý Lương Xuyên phế rồi, chuyện này vốn không tính là gì, dù sao thực tế thì Quý Lương Xuyên đã bái nhập vào Đông Hải Tiên Đảo, không có quan hệ gì quá nhiều với Lương Sơn Kiếm Tông.
Nhưng hết lần này tới lần khác, ông ta lại chủ động nhảy ra ngoài, lấy danh nghĩa của Lương Sơn Kiếm Tông báo thù với Bạch Nhạc, hơn nữa còn đã nói ra miệng câu không chết không ngừng kia.
Bây giờ, nếu ông ta vừa nhận ra có thể là Bạch Nhạc có liên hệ với Bắc Đẩu Tinh Cung đã bảo sợ thì chuyện này không khỏi quá mất mặt, khoan nói việc bản thân sẽ bị người ta chế giễu thế nào, chỉ nói riêng về sự phẫn nộ của Đông Hải Tiên Đảo, ông ta đã chịu không nổi rồi!
Nghĩ vậy, tông chủ của Lương Sơn Kiếm Tông quyết tâm trong lòng, ông ta cũng bất chấp cái mặt mũi gì đó, lạnh giọng nói:
- Tất cả đệ tử của Lương Sơn Kiếm Tông nghe, đây trận chiến ngày hôm nay, không phải là tỷ thí, mà là trận chiến báo thù, tất cả mọi người lên đài, tru sát kẻ này cho ta!
Mí mắt của vị trưởng lão Lương Sơn Kiếm Tông vừa mới ra tay kia giật mình, trong lòng ông ta cũng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, ban đầu lấy ba chọi một đã đủ mất mặt rồi, bây giờ vậy mà thật sự gọi tất cả đệ tử và trưởng lão tới đây hết… Đây là thực sự muốn thành tựu danh tiếng một người chống lại một tông của Bạch Nhạc hay sao?!
Nếu đã làm vậy rồi, cho dù là mình thắng trận chiến này thì cũng xem như là mất hết mặt mũi.
Trong chốc lát, mười đệ tử và hai trưởng lão khác của Lương Sơn đồng thời nhảy lên võ đài, tự nhiên thành trận đánh về phía Bạch Nhạc.
Đối với bọn họ, những ánh mắt dưới đài kia quả thật là khiến bọn họ đứng ngồi không yên, khiến bọn họ không dám ngẩng cả đầu.
Nhưng chính là bởi vì như thế, mới càng kích thích cảm xúc buồn bực trong lòng đám đệ tử Lương Sơn này, bọn họ ra tay càng tàn nhẫn hơn, như là chỉ khi giết chết Bạch Nhạc bằng tốc độ nhanh nhất thì mới có thể kết thúc cảm giác nhục nhã này vậy.
Vù vù!
Gần như là đồng thời, bảy thanh kiếm trước mặt Bạch Nhạc cũng hoàn toàn triển khai.
Cái gọi là kiếm trận, bản thân sẽ không chỉ vỏn vẹn là lấy nhiều đánh ít, nó cũng có uy lực cực kỳ khiếp người khi ứng phó quần chiến.
- Đến hay lắm!
Trong mắt Bạch Nhạc lộ ra vẻ hưng phấn, trong lòng hắn ngược lại thấy sảng khoái hơn nhiều.
Dưới tình huống không thi triển Thông Thiên Ma Công, chỉ bằng thực lực của bản thân, Bạch Nhạc ứng phó với mỗi tông chủ của Lương Sơn Kiếm Tông thôi đã gần như là cực hạn, hắn bị vây công như thế, tất nhiên là thua không nghi ngờ.
Nhưng một khi thi triển Bắc Đẩu Kiếm Trận thì lại là hai việc khác nhau.
Bên trong biển máu, vì đối phó với Bạch Cốt Hóa Thân của Bạch Cốt phu nhân nên lúc này Trần Kiếm Phong mới tạm thời truyền Bắc Đẩu Kiếm Trận cho hắn, nhưng trên thực tế, mấy ngày nay Bạch Nhạc vẫn luôn không thể rảnh rỗi để nghiên cứu thứ này cho thật tốt.
Lần này, khi Bạch Nhạc trực tiếp tuyên bố một mình chống lại một tông, bản thân đã có tâm tư xem như đây là áp lực để ép mình cảm ngộ Bắc Đẩu Kiếm Trận.
Tu luyện từng bước một tuy an toàn, nhưng tốc độ tu luyện cũng sẽ cực kỳ chậm chạp.
Ngược lại, không ngừng cho mình sự áp lực rồi đột phá dưới áp lực đó trong cuộc chiến mới là cách nhanh nhất.
Chỉ là, tương ứng với nó là phải gánh chịu nhiều nguy hiểm hơn, bình thường vốn không có ai chọn cách điên cuồng này để tu luyện cả.
Nhưng Bạch Nhạc căn bản không quan tâm mấy chuyện này.
Bắt đầu từ ngày đầu tiên đạp lên trên con đường tu hành này, con đường tu hành của hắn đã chú định sẽ hoàn toàn khác biệt với người bình thường.
Dù là vì ứng phó với nguy hiểm có thể phải đối mặt hay là vì lời hứa đuổi theo bước chân của Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc đều không thể không ép mình không ngừng đột phá.
Huống chi... bây giờ Vân Mộng Chân đang đứng đó nhìn.
Mặc dù không có một câu giao lưu nào, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không dám nhìn, nhưng Bạch Nhạc vô cùng rõ, Vân Mộng Chân đương nhiên là đang nhìn chăm chú vào mình.
Từ khi đó đến tận bây giờ, sở dĩ mình cố gắng tu luyện như vậy, không phải là vì có một ngày mình có thể cho Vân Mộng Chân nhìn thấy sự thay đổi của mình, nhìn thấy mình đang không ngừng đến gần nàng hay sao?
Đối với Bạch Nhạc, bây giờ võ đài này chính là sân khấu của hắn.
- Giết hắn!
Bên tai Bạch Nhạc truyền đến một tiếng hò hét, suy nghĩ hắn hơi xoay chuyển, Tinh Cung bỗng nổi lên, bảy ngôi sao sáng chói hiện lên trên Tinh Cung, chiếu sáng rạng rỡ như đang đối ứng với Bắc Đẩu Kiếm Trận.
Theo việc Tinh Cung được tế ra, uy lực của Bắc Đẩu Kiếm Trận mới chính thức được kích hoạt.
Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang.
Bên trong từng vị trí của ngôi sao đều như có ẩn chứa biến hóa vô tận, chỉ một chút biến động chính là vô tận huyền cơ.
Lúc trước, hơn một ngàn chữ rải rác mà Trần Kiếm Phong cho hắn học thuộc lòng quả thật có thể nói là từng câu từng chữ đều như châu ngọc, càng diễn giải, càng có thể phát hiện biến ảo kỳ diệu bên trong, nhất là khi bản thân Bạch Nhạc đã có chút lý giải với Cửu Cung Bát Quái và Bắc Đẩu Tinh Đồ, hắn không bị giới hạn trong sự biến hóa của Bắc Đẩu Kiếm Trận nguyên bản, mà còn có thêm một chút biến đổi của bản thân, giờ phút này, khi nhìn thấy Bắc Đẩu Kiếm Trận này, cho dù là Trần Kiếm Phong cũng không khỏi âm thầm kinh hãi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận