Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1262 - Còn Có Lão Phu, Có Đủ Phân Lượng Hay Không



Chương 1262 - Còn Có Lão Phu, Có Đủ Phân Lượng Hay Không




- Con mẹ nó, cùng lắm cũng chỉ là một ít ngụy quân tử mà thôi, Đạo Lăng Thiên Tông các ngươi lợi hại, chẳng lẽ Ma Đạo chúng ta không có người sao?
Bạch Cốt phu nhân bước ra một bước, dưới chân lập tức xuất hiện một mảnh Bạch Cốt Trủng, thanh âm lạnh băng vang vọng Đạo Lăng Sơn:
- Ai còn muốn động thủ, cứ việc đứng ra, Bạch Cốt Thần Giáo ta sẽ tiếp!
Giữa Bạch Cốt phu nhân và Bạch Nhạc vốn có liên hệ, trước đó không dám ra mặt, là bởi vì thực lực bản thân nàng không xuất chúng, không thay đổi được đại cục.
Nhưng hôm nay Bạch Nhạc đã dùng một trận chiến này, kích khởi nhiệt huyết cao thủ Ma Đạo, lấy nhãn lực tự nhiên nhìn ra được, bất kể như thế nào, bây giờ Ma Đạo cũng sẽ không để Bạch Nhạc dễ dàng chết ở trên Đạo Lăng Sơn như vậy được, thời điểm này chỉ thiếu người thứ nhất đứng ra tỏ thái độ mà thôi.
Dưới tình huống này, tự nhiên nàng không có gì để do dự, lập tức liền đứng ra.
- Không sai, ngươi cho rằng Đạo Lăng Thiên Tông ngươi có thể một tay che trời sao? Muốn giết truyền nhân Ma Quân, cũng phải xem chúng ta có đồng ý hay không đã!
Trong lúc nhất thời, có đủ loại châm chọc khiêu khích vang lên theo, khiến cho tình thế trên tràng lập tức thay đổi.
Giờ khắc này ngay cả Ninh Giang và Diệp Lăng Vân, sắc mặt cũng không khỏi hơi đổi.
- Mặc Kình, ta và ngươi đều là người sắp chui vào hòm gỗ, chẳng lẽ còn phải nhấc lên một trận đại chiến sao?
Trong mắt Diệp Lăng Vân lộ ra vẻ ngưng trọng, chậm rãi mở miệng nói.
Đừng thấy bây giờ đám người trong Ma Đạo kịch liệt mắng chửi, trên thực tế, người có thể chân chính quyết định đại cục, lại vẫn là Mặc Kình.
Hiện tại những cao thủ Ma Đạo này, cũng chỉ bị khí phách của Bạch Nhạc kích khởi, nhất thời nhiệt huyết xông lên đầu mà thôi, đến khi thật sự động thủ, chưa chắc đã có mấy người nguyện ý liều chết.
Chỉ khi Mặc Kình nguyện ý đi ra làm đầu lĩnh, mới có thể tạm thời ngưng tụ Ma Đạo năm bè bảy mảng này lại.
Tương tự, người phải bỏ ra cái giá lớn nhất, cũng vẫn là Mặc Kình.
Tuy Mặc Vũ chết sẽ khiến cho Mặc Kình ghi hận Bạch Nhạc, nhưng cũng có thể triệt để chặt đứt tư tâm của Mặc Kình.
- Vốn là người sắp chết, còn có cái gì phải lo lắng chứ?
Mặc Kình ngẩng đầu, trong mắt lộ ra một tia thâm thúy, bình thản mở miệng nói.
Trên thực tế, từ thời điểm hắn xuất thủ ngăn cản Ninh Giang cứu Triệu Cảnh Xương, trong lòng hắn cũng đã có quyết định!
Đột nhiên Mặc Kình bước ra một bước, khí thế trên người tăng vọt, dường như trong nháy mắt sẽ biến thành Mặc Kình Ma Quân uy chấn thiên hạ lần nữa.
- Diệp Lăng Vân, thời đại thuộc về chúng ta đã sắp kết thúc... Không bằng hôm nay ta và ngươi triệt để kết thúc đi, trên đường xuống hoàng tuyền cũng có bạn.
Trong nháy mắt, sát khí lẫm liệt!
Câu nói này của Mặc Kình, chính là chính thức nhúng tay, trừ phi hắn chết, bằng không sẽ không ai có thể động vào Bạch Nhạc.
- Tiền bối không khỏi đề cao chính mình đi.
Ninh Giang cười lạnh một tiếng, lần nữa chen lời nói:
- Tam đại Thiên Tông đồng khí liên chi, còn có nhiều đồng đạo như vậy, chỉ bằng đám người các ngươi, còn muốn lật trời ư!
Trước đó Ninh Giang nói chuyện vẫn là trong bông có kim, nhưng lúc này, khi Mặc Kình chân chính đưa ra lựa chọn, Ninh Giang lại nhất thời hiển hiện ra một mặt bá đạo kia!
Cuối cùng hắn cũng là cường giả Hóa Hư, tông chủ Đạo Lăng Thiên Tông, ngày xưa đối mặt Thông Thiên Ma Quân cũng dám đánh một trận.
Mà Mặc Kình lại chỉ có một người!
Nếu như Mặc Kình vẫn còn ở đỉnh phong, có thể còn có chỗ khiến hắn cố kỵ, nhưng bây giờ Mặc Kình đã sớm không còn lực uy hiếp như vậy nữa.
Đơn giản chỉ là đánh đổi nhiều thêm một số thứ mà thôi, chút tổn thất này Đạo Lăng Thiên Tông vẫn chịu đựng nổi.
Bất kể như thế nào, hắn cũng không có khả năng cho phép Bạch Nhạc còn sống đi xuống Đạo Lăng Thiên Tông.
Trong nháy mắt, tất cả những người trong Ma Đạo ở đây, không khỏi rùng mình một cái.
Vừa rồi bị Bạch Nhạc cảm hoá nhiệt huyết xông lên đầu, nhưng bây giờ nhìn thấy Ninh Giang cường thế, đã khiến bọn hắn tỉnh táo lại lần nữa, đều là lão giả sống thêm trăm năm, đã sớm qua loại giận dữ xông quan, không tiếc thân kia rồi.
Theo Mặc Kình giết tới Đạo Lăng Sơn, cũng là vì quyền lợi của mỗi người mà thôi, không phải thật sự hiệu trung với Mặc Kình!
Bây giờ Mặc Kình đã sắp chết, có thể lấy tính mạng đi đánh bạc, nhưng bọn họ lại không muốn bồi tính mệnh theo, cùng chịu chết với Mặc Kình.
Đối với Bạch Nhạc, đứng ra làm viện thủ không thành vấn đề, nhưng nếu muốn bọn hắn không tiếc tính mệnh cứu người, vậy thì không có đại công vô tư như vậy.
Không thể không nói, thủ đoạn của Ninh Giang thật sự ở phía trên Diệp Lăng Vân.
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, đã mạnh mẽ khống chế lại cục diện.
Phải biết, hiện tại ở chỗ này, không chỉ có người của Đạo Lăng Thiên Tông, mà còn có cao thủ Thái Cực Đạo và Tiên Du Kiếm Cung, trong chuyện đối kháng Ma Đạo, tự nhiên mọi người chính là đồng minh.
Đây cũng là đại thế!
Cho dù Mặc Kình thực sự có can đảm liều mạng, hắn cũng có nắm chặt ngăn chặn Mặc Kình, mạnh mẽ chém giết Bạch Nhạc.
Trong nháy mắt, tràng diện lập tức an tĩnh lại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận