Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 97 - Không phải ngươi từng ngậm rồi chứ? (2)



Chương 97 - Không phải ngươi từng ngậm rồi chứ? (2)




Được thôi, cho dù Vân Mộng Chân không nói rõ, Bạch Nhạc cũng hiểu, lúc trước đối phương mở ra tất nhiên là Tử Phủ phẩm chất tốt nhất.
Mỗi khi hắn đắc ý dào dạt cho rằng có thể tinh vi với Vân Mộng Chân một chút, sẽgặp phải một lần đả kích!
Nói Thánh Nữ của Lăng Thiên Tông có giỏi không?
Được rồi! Thật sự rất rất giỏi!
Nghĩ tới đây Bạch Nhạc không khỏi cảm thấy chán nản.
Nhận thấy Bạch Nhạc dường như có chút suy sụp, trong lòng Vân Mộng Chân không khỏi có chút không đành lòng, khẽ hừ một tiếng, mới mở miệng nói,
- Ngươi cũng không cần quá lo lắng, tuy Linh Tê Kiếm Tông chỉ là tông môn Huyền cấp, nhưng được cái là đệ tử thực sự phải bồi dưỡng lại cực ít! Đã đứng vào hàng chân truyền, tài nguyên của tông môn tất nhiên sẽ nghiêng về phía ngươi, chỉ cần ngươi không liều lĩnh xằng bậy, tông môn tất nhiên sẽ chuẩn bị tất cả cho ngươi.
Cái gọi là tông môn, bất kể là Thiên tông hay là loại tiểu tông môn Huyền cấp này, trên thực tế, cái mang tới chính là tác dụng như vậy.
Tông môn sẽ dồn hết toàn lực bồi dưỡng những đệ tử có thiên phú, đồng dạng, một khi những đệ tử này tu hành có thành tựu, cũng phải tận lực tranh đoạt nhiều tài nguyên hơn trả lại cho tông môn, đạo lý này, đặt khắp tứ hải đều chuẩn!
Kỳ thật trong lòng Bạch Nhạc cũng hiểu đạo lý này, chỉ là trong nhất thời không thể phản ứng kịp mà thôi.
Hơi do dự một chút, Vân Mộng Chân lật cổ tay, từ trong vòng tay lấy ra một hộp ngọc, trong đó có một trái cây màu xanh to bằng quả mơ, óng ánh long lanh, chỉ mở ra cho Bạch Nhạc nhìn, rất nhanh lại đóng vào.
Nhưng cho dù chỉ mở ra trong nháy mắt, cũng tỏa ra một cỗ linh khí nồng đậm, thấm vào ruột gan!
- Đây là một trái Linh Khư Quả, sinh trưởng trong linh mạch, tuy chỉ là hạ phẩm, nhưng dùng để mở Linh Phủ thì hiệu quả đã đủ rồi.
Đưa hộp ngọc cho Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân lạnh lùng nói,
- Khi mở Linh Phủ, ngậm nó ở trong miệng! Nếu linh lực sung túc,vậy đừng lãng phí, bỏ lại nó vào hộp ngọc, sau này khi cần lại dùng! Nếu linh lực không đủ thì cắn nó, linh lực phát ra tất nhiên đủ cho ngươi mở Linh Phủ!
Nhìn hộp ngọc Vân Mộng Chân đưa qua, lúc này trong lòng Bạch Nhạc cũng không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp.
Cho dù Vân Mộng Chân không giải thích Linh Khư Quả này rốt cuộc quý giá tới mức nào, nhưng chỉ dựa vào lời dặn dò, khi không cần thiết thì đừng lãng phí, đã đủ có thể thấy được sự quý giá của nó.
Trên thực tế, cũng đích xác là như vậy, một trái Linh Khư Quả cho dù là đối với Vân Mộng Chân mà nói, cũng cực kỳ hữu dụng, đưa nó cho Bạch Nhạc, thực sự cũng có chút đau thịt.
Trong lòng cảm động, nhưng Bạch Nhạc lại không muốn biểu đạt loại cảm xúc này.
Nhìn Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc đột nhiên cười hỏi,
- Ê, Vân Mộng Chân, trái cây này, ngươi đã ngậm chưa?
Lập tức, mặt Vân Mộng Chân đỏ bừng, hơn nữa còn có xu thế trở mặt, trực tiếp lật tay muốn thu hồi hộp ngọc,
- Không cần thì thôi.
- Đừng!
Từ lúc mở miệng, Bạch Nhạc đã phòng bị Vân Mộng Chân trở mặt, tay mắt lanh lẹ, lập tức cướp hộp ngọc vào trong tay mình,
- Ngươi, yên tâm ta không chê nước miếng của ngươi đâu!
- ... Bạch Nhạc, ta phải giết ngươi!
Nước miếng?
Lập tức, Vân Mộng Chân nổi giận, nhấc chân đạp về phía Bạch Nhạc.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ vô cùng quý trọng, nếu không dùng đến sẽ trả lại cho ngươi!
Vừa chạy ra ngoài, Bạch Nhạc vừa tiếp tục trêu.
Lúc này, Vân Mộng Chân thật sự là ngay cả tâm tư làm thịt tên khốn khiếp này cũng có!
Những lời ghê tởm như nước miếng cũng nói ra được, ngươi còn trả lại.
Bùm một tiếng!
Bạch Nhạc đã chạy đến cửa thiên điện, cuối cùng vẫn không thể né tránh được một cước này của Vân Mộng Chân, bùm một tiếng, trực tiếp bị đá bay ra ngoài, phá cửa lăn lông lốc.
- Cút! Còn dám đến đây, ta cắt chân ngươi.
Mặt lạnh lùng, Vân Mộng Chân nói, tay áo phất một cái, trực tiếp đóng cửa điện lại.
Chỉ là, khi xoay người lại, mặt Vân Mộng Chân vẫn có chút nóng lên.
Vừa rồi khi đưa cho Bạch Nhạc, cũng không nghĩ nhiều, nhưng bị Bạch Nhạc nhắc như vậy, nàng ta lại đột nhiên nhớ tới, Linh Khư Quả này nàng ta quả thật đã từng ngậm rồi! Không lâu trước kia, vì bị Thông Thiên Ma Quân khiến cho bị thương, khi Vân Mộng Chân ở trong phòng nhỏ của Bạch Nhạc khôi phục tu vi, đã từng dùng Linh Khư Quả.
Chỉ là Linh Khư Quả quá quý giá, lúc trước thương thế của nàng ta đã ổn định, cũng không có nguy hiểm gì, liền không nỡ dùng nữa.
Nhưng hiện giờ nhớ lại, quả thật là mình đã từng ngậm.
Nước miếng!
Chỉ cần nghĩ tới hai chữ này, Vân Mộng Chân cảm thấy mình quả thực sắp sụp đổ rồi, sao mình lại đưa Linh Khư Quả cho loại tên gia hỏa ghê tởm như vậy.
Đáng sợ hơn là, Vân Mộng Chân đột nhiên ý thức được, không biết bắt đầu từ lúc nào, mình trên tâm lý, không ngờ đã không còn bài xích Bạch Nhạc, thậm chí căn bản không ý thức được loại vấn đề xấu hổ này.
Cái này đã không chỉ là vấn đề có nhớ ra hay không.
Nếu đổi lại là người khác, cho dù là là những đồng môn trong Đạo Lăng Thiên Tông đã quen thuộc với nàng ta, nếu có nguy hiểm tới sinh mệnh, cần dùng Linh Khư Quả để cứu mạng, chỉ sợ nàng ta tuyệt đối sẽ không lấy ra Linh Khư Quả này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận