Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 871 - Xem Núi Như Kiếm, Trăm Hơi Thở Trèo Núi



Chương 871 - Xem Núi Như Kiếm, Trăm Hơi Thở Trèo Núi




Bạch Nhạc hít sâu một hơi, rất muốn ra tay, đánh cho cái tên khốn kiếp vô liêm sỉ này nhừ đòn, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, hiện tại không phải thời điểm phát sinh xung đột với Vệ Phạn Dạ, trước không nói đến tột cùng Vệ Phạn Dạ có lá bài gì, mà dưới tình huống không bại lộ thân phận, hắn cũng không quá nắm chắc.
Quan trọng hơn là, bây giờ Vân Mộng Chân bên kia núi, có thể bị nguy hiểm không.
Hiện tại chuyện hắn muốn biết nhất chính là chân tướng, chứ không phải lãng phí thời gian và tinh lực, ở đây phân cao thấp với Vệ Phạn Dạ.
Nghĩ vậy, Bạch Nhạc nhất thời cười lạnh:
- Vệ Phạn Dạ, ngươi sống hay chết, không quan hệ với ta, thứ ta quan tâm là sống chết của Đạo Lăng Thánh Nữ, mệnh nàng là của ta, tuyệt không thể chết ở trong tay người khác.
Vệ Phạn Dạ nghe thấy Bạch Nhạc nhắc tới Vân Mộng Chân, vẻ đùa cợt trong mắt càng đậm:
- Yến Bắc Thần, ngươi thật sự coi mình là đại nhân vật sao, tới bây giờ, cũng không qua được ngọn núi này, cũng xứng so sánh với thánh nữ?
- Thật sao?
Trong mắt Bạch Nhạc lộ ra sát khí lạnh như băng, lạnh giọng phản bác:
- Ngươi đã đi qua, nhưng không phải hôm nay cũng trốn về như chó nhà có tang sao?
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Vệ Phạn Dạ nhất thời có chút khó chịu, lạnh lùng nói:
- Không phải ngươi muốn biết thánh nữ thế nào sao?
- Bên kia núi là một cái thung lũng, trong đó khắp nơi đều là mãnh thú, ta mới chỉ vượt qua một nửa khoảng cách mà thôi, nhưng số mãnh thú giết chết đã hơn mấy trăm con! Thánh nữ đi nhanh hơn ta, tự nhiên nguy hiểm hơn... Hôm nay là đêm trăng tròn, dựa theo kinh nghiệm trước đây, nửa đêm mới là thời điểm nguy hiểm nhất!
- Coi như là thánh nữ, cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra... Làm sao, bây giờ ngươi biết, lại có thể làm gì?
- Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!
Vệ Phạn Dạ cười lạnh một tiếng, khinh thường mở miệng nói:
- Yến Bắc Thần, ngay cả ngọn núi này ngươi cũng không đi qua được!
Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!
Câu nói này cũng khiến Bạch Nhạc xác định được, dường như Vệ Phạn Dạ đã nhận định, vị truyền nhân Ma Quân Yến Bắc Thần này, có tâm đối với thánh nữ, hơn nữa trực tiếp nói ra!
Mặc dù thân phận của Yến Bắc Thần và Vân Mộng Chân đối lập nhau, nhưng bất kể là ai, cũng không cảm thấy lời nói này của Vệ Phạn Dạ có gì không ổn.
Trên thực tế, bất kỳ nam nhân nào trên thế gian đối mặt với vị Đạo Lăng Thánh Nữ này cũng thích nàng, chuyện này không có gì khó hiểu cả.
Khác biệt ở chỗ, một số người ưa thích, chỉ có thể làm cho người ta cười nhạo vọng tưởng mà thôi.
Bạch Nhạc hơi nheo mắt lại, nhìn Vệ Phạn Dạ, nhưng không trả lời gì.
Không thể nghi ngờ, trong lúc vô tình lời nói này của Vệ Phạn Dạ vừa lúc đánh trúng chân tướng.
Nhưng khác với trong dự đoán của Vệ Phạn Dạ, lời nói này không khiến cho Bạch Nhạc cảm thấy nhục nhã gì, thậm chí ngược lại nhắc nhở hắn.
Hắn hoàn toàn không cần thiết che che giấu giấu như thế.
Hắn luôn sợ bị người ta nhìn ra tâm tư của mình đối với Vân Mộng Chân, là vì ảnh hưởng thân phận của bản thân mang đến, cho rằng nếu bại lộ điểm này, tiếp theo sẽ bại lộ thân phận.
Nhưng hôm nay, phản ứng của Vệ Phạn Dạ lại khiến cho hắn ý thức được, hắn có thể thẳng thắn biểu hiện ra mình thích Vân Mộng Chân, trực tiếp coi đây là cớ tiếp cận Vân Mộng Chân, trợ giúp Vân Mộng Chân.
Cái này không có gì là lớn, càng không có nguy hiểm bại lộ thân phận, bởi vì, ưa thích Vân Mộng Chân, thật sự là một chuyện quá bình thường.
Sau khi nghĩ rõ ràng điểm này, Bạch Nhạc nhìn Vệ Phạn Dạ, ngược lại cười rộ lên.
- Vệ Phạn Dạ, ngươi cũng không tránh khỏi đánh giá quá cao mình đi.
Bạch Nhạc lộ ra vẻ khinh miệt, ngạo nghễ mở miệng nói:
- Sự tình ngươi không được làm, chưa chắc ta cũng không làm được...
- Ngươi nói ta không qua được ngọn núi này, vậy ta sẽ đi qua cho ngươi xem!
Trong nháy mắt lời nói rơi xuống, trên người Bạch Nhạc cũng lập tức lộ ra một đạo kiếm ý khủng bố!
Trước đó Bạch Nhạc vẫn luôn tránh để lộ ra thiên phú kiếm đạo, là vì ngăn chặn mọi người liên hệ tới hai cái thân phận Yến Bắc Thần và Bạch Nhạc, nhưng đó cũng không phải tuyệt đối.
Yến Bắc Thần có Côn Ngô Kiếm trong tay, nếu như không sử dụng kiếm, mới là kỳ quặc quái gở!
Chỉ là, trước đó kiếm ý của Bạch Nhạc quá mức rõ ràng, nếu chỉ hiển lộ ra, cũng rất dễ dàng bị người xem thấu.
Nhưng hôm nay, ở trước ngọn núi này, Bạch Nhạc lại có một loại cảm ngộ mới đối với kiếm đạo.
Mà giờ khắc này, hắn cho mọi người thấy, chính là loại cảm ngộ đó, tự nhiên sẽ bị bất luận kẻ nào nhìn ra được kẽ hở.
Kiếm ý ngập trời!
Bạch Nhạc đứng ở kia, giống như là một ngọn núi, một thanh kiếm, đâm thẳng lên trời cao!
Ánh mắt hắn lạnh lùng đảo qua mọi người, trong mắt lộ ra một tia khinh miệt, ngạo nghễ mở miệng nói:
- Không phải các ngươi vẫn muốn biết, vượt qua ngọn núi này như thế nào sao? Hiện tại ta nói cho các ngươi biết, mở to hai mắt ra mà nhìn!
Hắn bước ra một bước, cả người giống như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, hung hãn bắn về phía ngọn núi trước mặt.
- Xem núi như kiếm! Trèo núi, giống như luận kiếm!



Bạn cần đăng nhập để bình luận