Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 192 - Huyễn Thuật Đại Sư (3)



Chương 192 - Huyễn Thuật Đại Sư (3)




Dừng một chút, Chu Mộng Dương tiếp tục nói,
- Còn nữa, lão phu chính là trưởng lão chấp pháp của Hàn Sơn Tông, Chu Mộng Dương, ngươi gọi ta Chu trưởng lão là được rồi.
- Vâng, Chu trưởng lão!
Ngoan ngoãn đáp ứng một câu, Bạch Nhạc biểu hiện ra vẻ vô cùng nhu thuận, chỉ là trong lòng vẫn oán thầm,
- Động chút chính là trưởng lão chấp pháp, không khác gì Linh Tê Kiếm Tông, những tông môn này, không thể có sáng ý à?
...
Một đường được Chu Mộng Dương dẫn theo tới Thất Tinh Tông, lúc này Bạch Nhạc mới hiểu, Thiên Thu huynh trong miệng Chu Mộng Dương, là trưởng lão của Thất Tinh Tông, dùng huyễn thuật nhập đạo, thực lực rất mạnh, hơn nữa quan hệ cá nhân với Chu Mộng Dương không tồi, cũng chính bởi vì vậy, Bạch Nhạc vừa tùy tiện nói ra, Chu Mộng Dương liền nghĩ tới Mộng Thiên Thu.
Quan trọng hơn là, Mộng Thiên Thu vốn là có cừu oán với Huyết Ảnh Ma Tông, những năm gần đây, một mực không từ bỏ truy tra tung tích của Huyết Ảnh Ma Tông.
Khi tất cả manh mối này toàn bộ đều được xâu chuỗi lại, tất nhiên cũng không lộ ra quá đột ngột.
Đương nhiên, trên thực tế, Bạch Nhạc kỳ thật không lo lắng sau khi gặp Mộng Thiên Thu, mình sẽ bị vạch trần, nói chung mình nói rất mơ hồ, tất cả đều là suy đoán của Chu Mộng Dương, có đoán sai cũng không có gì to tát.
Chỉ cần Chu Mộng Dương công nhận thân phận đệ tử chân truyền của Linh Tê Kiếm Tông, vậy không có gì nguy hiểm.
Ngược lại mượn cơ hội này, nói không chừng có thể dựa vào lực lượng của Thất Tinh Tông để truy tra manh mối của Huyết Ảnh Ma Tông!
Thời gian một ngày ngắn ngủi, Chu Mộng Dương và Bạch Nhạc đã chạy tới Thất Tinh Tông.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy sơn môn của Thất Tinh Tông, Bạch Nhạc bị rung động rất sâu.
Thất Tinh Tông thành lập trên một tòa cô phong cao tới hơn năm ngàn thước, trên không trung cao ngất trong mây ở giữa tòa cô phong này, có bảy tòa đại điện bồng bềnh, giống như thất tinh vờn quanh.
Toàn bộ tông môn chính là một tòa đại trận khủng bố, liền thành một thể.
Nhìn từ rất xa, giống như là tiên sơn vậy.
Nếu So sánh, Linh Tê Kiếm Tông quả thực là kém hơn không biết bao nhiêu cấp bậc.
Đây mới là nội tình của tông môn Địa cấp sao?
Như vậy, Đạo Lăng Thiên Tông, được xưng là đạo lăng thiên hạ, đứng đầu chính đạo đó còn là cảnh sắc gì?
Nghĩ đến lời nói hào hùng của mình đối với Vân Mộng Chân, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi có chút chua chát!
Có một số chênh lệch, đúng là càng tiếp cận lại càng khiến người ta tuyệt vọng.
- Đi thôi! Ta nghe Bạch Mộc nói, ngươi thành tựu Tử Phủ, nếu có lòng, cũng có thể nhân cơ hội này bái vào môn hạ của Thiên Thu huynh.
Như có thâm ý nhìn Bạch Nhạc một cái, Chu Mộng Dương thản nhiên mở miệng nói.
Nghe thấy lời nói của Chu Mộng Dương, Bạch Nhạc kéo lại suy nghĩ, cười thản nhiên, lắc đầu nói,
- Chu tiền bối nói đùa rồi, tuy Linh Tê Kiếm Tông nhỏ, nhưng lại là nhà của vãn bối, nào có ai lại ngại nhà nhỏ mà bỏ nhà ra đi.
Bái vào Thất Tinh Tông? Đùa gì thế, lúc trước Bạch Nhạc chính là ngay cả Đạo Lăng Thiên Tông cũng cự tuyệt, sao có thể bởi vì một Thất Tinh Tông mà dao động tâm trí.
Nhìn bộ dạng tiêu sái đó của Bạch Nhạc, Chu Mộng Dương cũng không khỏi nhìn thêm một cái.
Lần đầu tiên nhìn thấy Thất Tinh Tông, còn có thể bảo trì loại tâm tính này, đúng là hiếm có.
Cường giả Tinh Cung cảnh, bất kể là đi đến đâu, đều sẽ được người ta tôn kính.
Sau khi báo thân phận một cách đơn giản, Chu Mộng Dương cũng lười đi sơn đạo chậm rãi, mà là trực tiếp dẫn theo Bạch Nhạc bay vào Thanh Minh, hướng thẳng tới một tòa đại điện bồng bềnh trong không trung đó.
Sau khi bước vào Linh Phủ cảnh, trên thực tế, đã có thể ngự không trong thời gian ngắn, nhưng muốn thực sự bay thẳng vào Thanh Minh, vẫn phải chờ tới khi đột phá Tinh Cung.
Bảy tòa điện bồng bềnh này của Thất Tinh Tông, nếu dựa theo trình tự mà thông báo, quá trình cực kỳ phức tạp, rất có thể đi hết một ngày cũng không nhất định có thể đạt được thông bỉnh, càng đừng nói tới là bước vào trong đó.
Nhưng một khi bước vào Tinh Cung cảnh, liền có thể tránh được tất cả những khâu phức tạp này, trực tiếp tự mình bay vào trong đó.
Đây vốn là ưu đãi của Thất Tinh Tông đối với cường giả Tinh Cung, cũng là tượng trưng cho địa vị.
Tuy Chu Mộng Dương không phải người của Thất Tinh Tông, nhưng lại có quan hệ cá nhân vô cùng tốt với Mộng Thiên Thu, tất nhiên cũng không có gì phải do dự, trực tiếp bay đến vùng trời của đại điện.
Đương nhiên, so sánh với Chu Mộng Dương, Bạch Nhạc chính là cẩn thận có thừa, đây chính là trời cao mấy ngàn thước! Nếu Chu Mộng Dương nhẹ nhàng buông tay, hắn lập tức sẽ từ trong không trung ngã xuống tan xương nát thịt.
Sợ cái gì thì cái đó đến, cơ hồ là trong đầu Bạch Nhạc vừa xuất hiện suy nghĩ này, Chu Mộng Dương lại đột nhiên buông tay, trực tiếp ném Bạch Nhạc về phía đại điện.
Cả kinh này không tầm thường, trực tiếp dọa cho tóc gáy Bạch Nhạc dựng đứng, liều mạng thôi động linh lực trong cơ thể khống chế thân hình, bay về phía đại điện.
Với thực lực của Bạch Nhạc, trên thực tế ngự không phi hành trong cự ly ngắn không phải vấn đề lớn, một cú ném này của Chu Mộng Dương tuy có chút khiếp người, nhưng trên thực tế lại không có nguy hiểm quá lớn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận