Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 556 - Tu La ngọc sát, tắm máu mà đi



Chương 556 - Tu La ngọc sát, tắm máu mà đi




Những Thanh Vân Kỵ này phối hợp còn nhuần nhuyễn hơn người của Huyết Ảnh Ma Tông, việc ứng dụng trên chiến trường cũng thành thạo hơn, giống như một lưỡi đao sắc bén tàn nhẫn đâm vào trái tim Bạch Nhạc.
Giết người không đao!!!
Nhìn những khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ này, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi có phần đau đớn.
Những Thanh Vân Kỵ này không giống người của Huyết Ảnh Ma Tông. Họ không phạm phải sát nghiệt tày trời gì, thậm chí từ trước tới giờ, gih đều ở đây hết lòng hết dạ bảo vệ sự an toàn của Thanh Châu, bảo vệ bách tính Thanh Châu.
Đồng đội của họ từng kề vai chiến đấu với Bạch Nhạc, vì ngăn cản huyết tế mà đầu rơi máu chảy, chết không hối hận.
Nhưng những lưỡi đao lạnh lẽo giờ đây lại đột ngột chĩa vào hắn.
Từ trước đến giờ, Bạch Nhạc chưa bao giờ cảm thấy kiếm trong tay lại nặng nề tới vậy.
Mọi việc đều phải trả giá.
Từ lúc Bạch Nhạc quyết định vào Thanh Châu thì hắn đã biết bản thân mình phải trả giá, điểm này từ ngày Tinh Hà lão tổ hỏi ‘Ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa’, hắn đã rõ rồi.
Cho nên Bạch Nhạc sớm đã chuẩn bị đối phó với Huyết Ảnh Ma Tông, cũng biết mình sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc nghe nói Lâm lão tiên sinh bị nhốt, Bạch Nhạc đã biết rõ mình tránh không thoát, cho nên hắn thản nhiên mà đến, cho dù là lúc Dương Đào đẩy hắn đến sát bờ vực sinh tử, Bạch Nhạc cũng chưa từng hối hận.
Nhưng hôm nay khi đối mặt với lưỡi đao của những Thanh Vân Kỵ này, trong lòng Bạch Nhạc lại dâng lên chút hối hận mơ hồ.
Nếu mình không thử làm chủ Thanh Châu, có lẽ sẽ không có cớ sự này.
Xoẹt...
Đợt tấn công tiếp theo của Thanh Vân Kỵ đã đánh bay sự tức giận của Bạch Nhạc, hắn đành miễn cưỡng cầm ngang kiếm chắn trước ngực để ngăn cản những đòn tấn công trí mạng này.
Phụt...
Bạch Nhạc phun ra một búng máu, hắn quỳ một chân xuống đất, kiếm cầm trên tay, nhưng lại nặng đến mức khiến hắn không có cách nào vung lên được.
- Đại nhân!!!
Những Thanh Vân Kỵ bị vây ở chỗ này nhìn thấy cảnh tượng đó, trong mắt họ đều lộ ra vẻ đau đớn, rồi đồng thời ngã quỵ.
Việc Bạch Nhạc đơn thương độc mã tới thật sự khiến họ cảm động, cho dù phải đối mặt với nhiều đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông hơn, cho dù biết rõ là sẽ chết, bọn họ cũng không chút do dự.
Nhưng sao kẻ tấn công Bạch Nhạc lại là đồng đội của họ chứ???
Họ đã từng gọi tên không ít kẻ trong số đó, từng cùng uống rượu, cùng tán phét.
Huynh đệ như thế, sao họ có thể vung đao đánh nhau?!
Trước đây khi Bạch Nhạc đối đầu với người của Huyết Ảnh Ma Tông, sự đáng sợ của hắn bọn họ đều thấy rõ, nhưng hôm nay Bạch Nhạc thà bị thương chứ không chịu rút kiếm đánh lại, loại đau khổ và giằng xé này, họ cũng bị lây động.
- Dừng tay, dừng tay đi!!!
Lâm lão tiên sinh không kiềm được la lên, nhưng tiếng la lại nhanh chóng bị chìm trong âm thanh chém giết.
...
- Tô cô nương, chúng ta không muốn đối địch với cô, nhưng hôm nay chúng ta không thể nghe cô điều khiển được.
Tô Nhan vốn dẫn Thanh Vân Kỵ tiếp viện, lại bị Thanh Vân Kỵ vây lại trước cửa thành.
Vì sát cục lần này, Lam tiên sinh thật sự là chuẩn bị quá nhiều.
Số Thanh Vân Kỵ bị hắn dựa vào danh vọng và sức ảnh hưởng từng ấy năm thuyết phục mà phản bội Bạch Nhạc không nhiều lắm, đa số Thanh Vân Kỵ đều lựa chọn khoanh tay ngồi nhìn.
Trong mắt Tô Nhan lộ ra sát khí lạnh băng, nói:
- Hoang đường, các ngươi biết rõ Lam tiên sinh kia đang làm gì, vậy mà chỉ dựa vào một tấm binh phù đã chọn phản bội đại nhân!
- Tô cô nương nói quá lời, chúng ta là Thanh Vân Kỵ của Thanh Châu phủ, đương nhiên phải chịu sự điều khiển của binh phù. Tuy Bạch Nhạc đại nhân có quyền chỉ huy trên danh nghĩa, nhưng rốt cuộc ngài ấy vẫn không phải phủ chủ. Còn binh phù này là do phủ chủ để lại.
Thống lĩnh Thanh Vân Kỵ lắc đầu, trầm giọng nói:
- Cho dù Lam tiên sinh đã làm gì, chỉ cần ngài ấy chưa bị bãi quan thì vẫn là Đại tổng quản. Ý kiến của hai vị đại nhân khác nhau, chúng ta cũng chỉ có thể án binh bất động.
Thứ như danh phận này trông thì rất hư vô, nhưng khi đặt vào nhiều tình huống lại có trọng lượng không nhẹ.
Dù mấy ngày này Bạch Nhạc đã nắm cục diện và quyền hành Thanh Châu trong tay, đã không có gì khác biệt so với phủ chủ Thanh Châu, nhưng chỉ cần không có danh phận này thì hắn vẫn không phải phủ chủ Thanh Châu, không thể nắm mọi quyền hành.
Thực lực của Tô Nhan tuy không kém, nhưng hôm nay nàng ta cũng không có cách nào giữ chân những Thanh Vân Kỵ này.
Thân ảnh Tô Nhan nhoáng lên, dao găm sáng loáng đã kề sát cổ thống lĩnh Thanh Vân kỵ, nàng ta lạnh lùng nói:
- Ta từng đồng ý với công tử, nhất định sẽ dẫn Thanh Vân Kỵ đi trợ giúp. Kẻ nào ngăn cản, ta giết kẻ đó.
- Quân lệnh như núi. Tô cô nương, cho dù cô giết ta, ta vẫn sẽ không hạ lệnh!
Tuy cổ bị dao găm đâm rách một lớp da, rịn máu, nhưng thống lĩnh Thanh Vân Kỵ vẫn không hề mảy may lay động.
Sát khí của Tô Nhan lộ ra, nàng ta lạnh nhạt nói:
- Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi à?
Thống lĩnh Thanh Vân Kỵ nhìn vào mắt Tô Nhan, trầm giọng hỏi ngược lại:
- Có giết ta thì cũng không có ai nghe lệnh của cô đâu. Tô cô nương, chẳng lẽ cô có thể giết sạch tất cả bọn ta sao? đón lấy Tô nhan ánh mắt, mây xanh kỵ thống lĩnh trầm giọng hỏi ngược lại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận