Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1272 - Ký Ức Cùng... Chân Tướng (2)



Chương 1272 - Ký Ức Cùng... Chân Tướng (2)




Đối với bọn hắn mà nói, giao thủ như này mới càng trân quý, chỉ cần nhìn ra được một hai thứ từ đó, là có thể khiến cho mình bớt đi đường vòng rất nhiều.
Phải biết rằng, các phương pháp tu hành và thần thông truyền lưu đến hiện tại cũng chỉ đến Hóa Hư mà thôi, sau khi bước vào Hóa Hư, làm như thế nào tăng thực lực lên, cũng chỉ có thể tìm tòi từng chút một!
Về phần những lão tổ Tinh Hải Cảnh kia, thì càng không muốn bỏ qua cơ hội này.
Cả đời có thể thấy được mấy lần cường giả Hóa Hư giao thủ?
Huống chi còn là trận giao phong cuối cùng của cường giả như Mặc Kình và Diệp Lăng Vân, bỏ qua lần này, chỉ sợ cả đời cũng sẽ không có cơ hội như vậy nữa.
Ngay cả Bạch Nhạc cũng đang ghi nhớ mỗi một chi tiết nhỏ của trận chiến này, cho dù bây giờ có rất nhiều chỗ không hiểu, nhưng chỉ cần cố gắng nhớ kỹ, đợi sau này thực lực tăng lên, cũng sẽ có trợ giúp rất lớn.
Đương nhiên, có thể Bạch Nhạc không sống nổi qua hôm nay, nhưng miễn là còn sống, thì không thể buông tha hy vọng.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, bây giờ hắn mới cần triệt để tỉnh táo lại.
Mặc dù cục diện vẫn hết sức nguy hiểm, nhưng chí ít, đã tốt hơn nhiều so với cục diện mười phần chết chắc trước đó.
Rất nhanh sự cường hãn của Thông Thiên Ma Thể được hiển hiện ra.
Mặc dù biểu hiện bây giờ của Bạch Nhạc vẫn là dáng vẻ đứng cũng không vững kia, nhưng trên thực tế, chỉ có trong lòng Bạch Nhạc mới biết, dựa vào sự mạnh mẽ của Thông Thiên Ma Thể, thương thế trong cơ thể hắn đã giảm bớt rất nhiều.
Không dám nói có thể khôi phục chiến lực đỉnh phong, thế nhưng ít nhất cũng không thể không chống đỡ chút nào như trước đó.
Đối với Bạch Nhạc bây giờ mà nói, thời gian chính là đồ vật quý giá nhất.
...
- Ký ức!
Vân Mộng Chân không ngừng bị ngũ thải hà quang hóa thành dây leo quấn quanh, tình cảnh càng trở nên khó khăn, nhưng nàng vẫn không ngừng suy tư, cuối cùng cũng nắm được một điểm mấu chốt bên trong!
Ký ức!
Từ khi bước vào ngũ sắc Tiên Cung, Vân Mộng Chân vẫn luôn không ngừng nhớ lại tất cả ký ức từ nhỏ đến lớn, cũng dần dần quên lãng đi những ký ức này.
Chuyện này vốn rất cổ quái, nhưng hôm nay khi Vân Mộng Chân ý thức được đối phương thực sự đánh cắp ký ức của mình, tự nhiên biết, trên thực tế quá trình mình nhớ lại những ký ức kia, chính là quá trình đối phương đánh cắp ký ức của mình.
Thế nhưng... Ký ức có thể bị trộm sao?
Hoặc là nói, cho dù ký ức bị đối phương dùng thủ đoạn đặc biệt lấy đi, nhưng thực sự biến mất sao?
Ký ức không phải là Côn Ngô Kiếm, bị đoạt là sẽ mất.
Giống như một thân tu vi của mình vậy, lẽ nào bởi vì ký ức bị trộm đi, mà biến mất sao?
Vân Mộng Chân đã không nhớ được đến tột cùng mình học qua thần thông gì, hoặc là làm sao học được những thủ đoạn thần thông và kiếm đạo kia thế nhưng nàng vẫn có thể đơn giản thi triển ra, đó là bởi vì, những thứ này sớm đã trở thành bản năng của nàng, căn bản không phải cứ đánh cắp là xóa đi được.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Vân Mộng Chân nhất thời sáng tỏ.
Ký ức vẫn chưa biến mất, chỉ là bị đối phương dùng phương thức đặc thù nào đó, tạm thời che giấu.
Mà đoạn ký ức đó có thể chính là mấu chốt cởi ra tử cục bây giờ.
Ý thức được điểm này, dường như có thứ gì đó lập tức vỡ vụn, những ký ức bị Vân Mộng Chân quên trước đó, nhất thời vọt tới giống như nước thủy triều, xóa bỏ ràng buộc.
- Không!
Gần như trong nháy mắt ký ức Vân Mộng Chân bắt đầu sống lại, thân hình đối phương bắt đầu tan vỡ!
Giờ khắc này, mới chính thức đến phiên nàng tuyệt vọng!
Trên thực tế, nàng sống sót từ thời thượng cổ đến bây giờ, căn bản đã chỉ còn lại một luồng tàn hồn, hơn nữa, bắt đầu từ khi Vân Mộng Chân bước vào ngũ sắc Tiên Cung, tàn hồn nàng cũng đã yên lặng xâm nhập thần hồn Vân Mộng Chân!
Thật ra đoạt xá cũng đã bắt đầu từ lúc kia.
Sở dĩ Vân Mộng Chân cảm giác được ký ức bị trộm, trên thực tế cũng là vì đoạt xá tiến hành trong vô thanh vô tức.
Quên là bởi vì Vân Mộng Chân đã bắt đầu mất đi quyền khống chế đối với thân thể.
Đây mới là chỗ lợi hại nhất của đối phương.
Nếu như Vân Mộng Chân nửa tỉnh nửa mê bị dẫn dụ dung hợp cùng nàng, tự nhiên là tốt nhất, bởi vì nó có nghĩa là Vân Mộng Chân triệt để buông tha bản thân, khiến cho nàng dựa vào phương thức đơn giản nhất hoàn thành đoạt xá.
Cho dù nhận ra được, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, bởi vì trên thực tế Vân Mộng Chân không thể ý thức được nàng đang đoạt xá.
Thật ra, tất cả cái gọi là tranh đấu đều là giả tạo.
Đều là sự giả dối nàng cố ý tạo ra trong thần hồn Vân Mộng Chân, để lừa dối Vân Mộng Chân, bất kể Vân Mộng Chân giãy dụa như nào, phản kháng như nào, đều không có bất kỳ ý nghĩa gì, chỉ biết theo thời gian đưa đẩy mà dần dần trầm luân.
Thẳng đến khi nàng hoàn thành đoạt xá!
Thế nhưng khi Vân Mộng Chân ý thức được ký ức có vấn đề, liền có nghĩa là, Vân Mộng Chân đã tỉnh táo lại, ý thức được nàng đang đoạt xá, bắt đầu phản kích.



Bạn cần đăng nhập để bình luận