Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1187 - Bại cục đã định (2)



Chương 1187 - Bại cục đã định (2)




Cho dù ai cũng nhìn ra được, hai người đều đang liều mạng, hơn nữa đã gần tới cực hạn.
...
- Bạch Nhạc sẽ thua!
Nhàn nhạt nhìn cục diện, Diệp Lăng Vân bình tĩnh nói.
Mặc dù nhìn như lưỡng bại câu thương nhưng trên thực tế ai cũng có thể nhìn ra, bây giờ Tư Đồ Lăng Phong đang đè nặng Bạch Nhạc. Mỗi lần giao phong, Tư Đồ Lăng Phong đều có thể chiếm được chút lợi ích. Nhìn như không ảnh hưởng nhiều nhưng sau những lần tích lũy lại sẽ đủ để chuyển hóa thành thế thắng lợi.
Mặc dù Thông Thiên Ma Thể cường hãn, nhưng ngay từ đầu khi giao phong bằng thần thông, Bạch Nhạc đã bị thương nặng, cho dù Thông Thiên Ma Thể có mạnh tới đâu cũng vẫn không chịu quá một khắc.
Không nói khoa trương thì... bại cục đã định!
Trên thực tế không chỉ Diệp Lăng Vân, bây giờ người ở trên Đạo Lăng Sơn, hầu như cường giả sở hữu Tinh Hải Cảnh đều đã nhìn ra.
Không thể không nói, lựa chọn của Bạch Nhạc cũng không có vấn đề.
Chủ động xuất kích mới là đường sống duy nhất trong tử cục này, thậm chí Vân Mộng Chân cũng lựa chọn như vậy, muốn trợ giúp hắn vượt qua tử kiếp!
Đáng tiếc... thực lực chính là thực lực!
Chỉ có thực lực Tinh Cung trung kỳ, lại không có Tiểu Bạch Giao trợ giúp, đơn độc đối mặt với thiên tài đỉnh cấp như Tư Đồ Lăng Phong, cho dù lấy hết thủ đoạn ra cũng không có phần thắng.
Lần thất bại này, cho dù có muôn vài mưu đồ cũng bằng không.
Nếu như sớm biết như vậy còn không bằng quả đoán bỏ qua bạch giao, thoát thân trước rồi tính sau.
Thân phận Bạch Nhạc vẫn còn, chỉ cần nguyện ngủ đông thì sẽ vẫn có hy vọng thoát thân.
Đương nhiên, cho dù như thế nào... không tính tất cả người đã tới cấm địa thượng cổ, Bạch Nhạc đã bại lộ trước mắt tất cả người trên Đạo Lăng Sơn, định trước phải chết.
Có khác chỉ là chết sớm hay chết muộn một chút mà thôi.
Chỉ là bây giờ thấy Bạch Nhạc gần bại vong vẫn làm cho người ta không khỏi thổn thức.
Thông Thiên Ma Quân một đời tung hoành, quan tuyệt thiên hạ, cho dù nhận truyền nhân cũng kinh diễm thiên hạ như vậy, chỉ tiếc... cũng giống Thông Thiên Ma Quân, Bạch Nhạc cũng thiếu đi chút may mắn.
Đây cũng là số mệnh!
...
Bạch Nhạc cũng không biết trận chiến này lại có nhiều người quan sát như vậy.
Chẳng qua là không giống với dự tính của tất cả mọi người, lúc này Bạch Nhạc không chút hoảng loạn vì rơi vào tuyệt cảnh, thậm chí còn ngược lại, có tự tin nắm chắc phần thắng.
Cuộc tranh đấu liều mạng thật sự chính là chưa tới một khắc cuối cùng thì không ai có thể dự tính được kết quả.
Được mất chỉ là nhất thời, căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Chém giết dạng này, liều không chỉ có thực lực bản thân mà còn cả hình thái ý chí cùng với tâm lý.
Bạch Nhạc thật sự đã đánh tới cực hạn, cho dù là linh lực trong cơ thể hay là thể lực, thậm chí là tinh thần đều đã tới cực hạn.
Nhưng Tư Đồ Lăng Phong cũng sẽ không hơn hắn chỗ nào.
Mà đây chính là kết quả mà Bạch Nhạc muốn.
Từ ban đầu, Bạch Nhạc cũng biết thực lực của mình tuyệt đối không bằng Tư Đồ Lăng Phong, muốn tập sát đối phương, nhất định phải cố tìm đường sống trong chỗ chết.
Cho nên cho dù là thi triển Thôn Thiên Quyết hay Linh Tê Nhất Kiếm đều không phải mục đích chính, chỉ là một thủ đoạn tạm thời.
Bạch Nhạc muốn chính là cơ hội để hắn có thể tập sát.
Mà bây giờ... cơ hội rốt cục đã tới.
Trong tích tắc, trong mắt Bạch Nhạc đột nhiên tỏa ra ánh sáng khiếp người, Côn Ngô Kiếm trong tay chợt bay đi, dường như đang giãy dụa lần cuối.
Phi Kiếm Thuật!
Thao túng Phi Kiếm Thuật hoàn thành một kích cuối cùng, một kiếm này nhìn như hung hãn nhưng trên thực tế Bạch Nhạc đã hết cách.
Nhìn Côn Ngô Kiếm đang bay về phía mình, Tư Đồ Lăng Phong chẳng những không sợ hãi mà còn mừng như điên trong lòng.
Ném kiếm gãy trong tay xuống, Tư Đồ Lăng Phong hăng hái dùng sức mạnh cuối cùng hung hãn thôi động lực tinh cung ngăn cản Côn Ngô Kiếm.
Không ngừng chém giết với Bạch Nhạc, nhưng Tư Đồ Lăng Phong vẫn luôn giữ lại một phần cẩn thận, đề phòng Bạch Nhạc phản kích lúc sắp chết.
Cho tới lúc này, Bạch Nhạc lấy Phi Kiếm Thuật để thôi động Côn Ngô Kiếm phản kích, trong mắt Tư Đồ Lăng Phong, đây đã là lúc Bạch Nhạc muốn trốn, ném Côn Ngô Kiếm ra nhìn như là công kích nhưng trên thực tế là muốn hấp dẫn lực chú ý của gã, nhân cơ hội đào tẩu mà thôi.
Phát hiện như vậy làm cho Tư Đồ Lăng Phong vui mừng quá đỗi.
Ầm!
Trong nháy mắt, tinh cung chợt đụng vào Côn Ngô Kiếm, chính như dự đoán của Tư Đồ Lăng Phong, một kiếm này căn bản là ngoài mạnh trong yếu, không có tính uy hiếp gì.
Một tay vươn ra, trong lòng Tư Đồ Lăng Phong đầy hưng phấn tự tay chụp vào Côn Ngô Kiếm.
Chỉ cần đoạt được Côn Ngô Kiếm, như vậy cho dù để Bạch Nhạc trốn được cũng coi như là hoàn toàn thắng lợi.
Nhưng ngay khi ngón tay của Tư Đồ Lăng Phong chạm vào Côn Ngô Kiếm, biến cố đã nảy sinh.
Khóe miệng nhếch lên đùa cợt, bàn tay của Bạch Nhạc chợt giơ lên, trong nháy mắt đã chỉ ra.
- Đại Mộng... Nghìn Thu!
Trong tích tắc, Tư Đồ Lăng Phong chợt bị mạnh mẽ kéo vào huyễn cảnh.
Phụt!
Tư Đồ Lăng Phong tự mình đoạt được Côn Ngô Kiếm, trong nháy mắt gã rơi vào huyễn cảnh chợt bị tập sát, một kiếm đứt cổ!
Tuyệt sát!
...



Bạn cần đăng nhập để bình luận