Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1202 - U Minh Tông, Dạ Thần Hi



Chương 1202 - U Minh Tông, Dạ Thần Hi




Chỉ là linh thạch cực phẩm quá nhỏ, muốn đủ để đặt chân, mỗi lần cần ném ra bốn, năm viên mới được, hơn nữa, nơi này không có cách nào phi hành, từ nơi này xông vào trung tâm Tức Thổ sợ là phải có gần trăm viên linh thạch cực phẩm mới đủ.
Nếu như chỉ là vật đồng giá với linh thạch cực phẩm thì ai cũng lấy ra được.
Nhưng lai cần đúng là linh thạch cực phẩm, thế nên không ai lấy ra được, dù sao trong giới tu hành, linh thạch thượng phẩm mới là vật thông dụng của cường giả Tinh Cung Cảnh, còn linh thạch cực phẩm chỉ có sau khi bước vào Tinh Hải Cảnh mới có thể dùng.
Mặc dù không có nhiều linh thạch cực phẩm như thế, nhưng sau khi Vân Mộng Chân nói ra liền mở ra tâm tư mới!
Riêng những người trong ma đạo, dường như là trước tiên đã nghĩ đến biện pháp thay thế thích hợp nhất.
Người!
Nếu như yêu cầu đá đặt chân, vậy không có linh thạch cực phẩm thì lấy người làm đá cũng có thể.
Hơn nữa bất kỳ tu hành giả nào có thể bước vào cấm địa thượng cổ, linh lực trong cơ thể cũng nhiều hơn so với linh thạch cực phẩm. Chỉ cần giết ba, bốn người làm đá đặt chân cũng đủ để tới được trung tâm Tức Thổ.
Đương nhiên, những người có mặt ở đây đều có thực lực tương đương nhau, đương nhiên không thể hi sinh làm đá đặt chân, nhưng mà... lần này tiến vào cấm địa thượng cổ không chỉ có mấy người bọn hắn!
Đại đa số mọi người đều bị bỏ lại đằng sau!
Hơn nữa đang liều mạng đuổi tới đây... những người này mới là đá đặt chân thích hợp nhất!
Đương nhiên, phương pháp này có chút tàn khốc, căn bản là đang dùng mạng người để đổi lấy cơ hội tranh đoạt cơ duyên.
Nhưng mà... ai quan tâm chứ?
Cho dù là những ma tu như Mặc Vũ hay Nhậm tiêu Dao, hay Thư Khánh Dương của Đại Càn Vương Triều xưa nay coi thường mạng người, thậm chí là... Tiêu Dật Phong và Lâm Tuyết Dật!
Căn bản không ai quan tâm tới mấy chuyện đó.
Ngược lại, trong cấm địa thượng cổ không chỉ có riêng ma tu, hoặc có riêng đệ tử chính đạo.
Chỉ cần bắt người của đối phương làm đá đặt chân, chẳng phải sẽ không có vấn đề gì sao?
Chính ma thế bất lưỡng tập, mọi người chém giết lẫn nhau rất nhiều, đâu quan tâm tới chuyện nhỏ này?
Trong tích tắc, tất cả mọi người ý thức được điểm này, trong mắt đồng thời tỏa ra sát khí lạnh băng.
Nhận thấy dị trạng, trong lòng Vân Mộng Chân cũng không khỏi nảy lên. Xưa nay tâm tính nàng thiện lương, khi nói ra những lời này không ý thức được. Khi nhìn thấy phản ứng của những người này, nàng rốt cục nghĩ ra những lời nói của mình sẽ tạo thành hậu quả gì.
Sắc mặt của Vân Mộng Chân có phần khó coi, nhưng tới mức này rồi, cho dù nàng cũng không có cách nào khác.
Trên danh nghĩa, mặc dù mọi người đều tôn trọng vị Đạo lăng Thánh Nữ này, nhưng trên thực tế căn bản không có gì đáng nhắc tới. Đừng nói người trong ma đạo, cho dù là đệ tử chính đạo như Tiêu Dật Phong và Lâm Tuyết Dật, nàng cũng không có cách nào ngăn cản được.
Tất cả mọi người là thiên tài cấp cao nhất, không có thực lực cao tuyệt đối, ai cam tâm nghe nàng phân phó chứ?
Thực lực của Vân Mộng Chân mạnh hơn người khác một chút, nhưng muốn nói có thể lấy sức một mình áp đảo tất cả mọi người thì không khỏi quá khôi hài.
Những lời này của Vân Mộng Chân giống như trong nháy mắt mở chiếc hộp thần kỳ, cho dù là nàng cũng không có cách đóng cái hộp đó lại.
...
Trên Đạo Lăng Sơn cũng không khỏi vắng lặng giây lát.
Ngay từ đầu khi Vân Mộng Chân nói còn có rất nhiều người không nghĩ ra, cảm thấy không ai có thể mang nhiều linh thạch cực phẩm bên người như vậy. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của đám Mặc Vũ, tất cả mọi người đều phản ứng kịp.
Trong nháy mắt, trong lòng mọi người không khỏi phát lạnh.
Đạo ma bất lưỡng tập, những năm gần đây, cuộc chém giết lẫn nhau cho tới giờ không phải số ít. Nhưng những cuộc chém giết đó hiển nhiên khác với việc bây giờ.
Quan trọng nhất là đây không thể so với lạm sát kẻ vô tội ở bên ngoài, bây giờ trong cấm địa thượng cổ đều là nhóm thiên tài xuất sắc nhất thiên hạ, cho dù người yếu nhất tùy tiện ra ngoài cũng là thiên tài danh chấn một phương.
Cự kình ma đạo cùng các tông phái đều có quan hệ chằng chịt, ai dám khẳng định người bị hy sinh nhất định không phải môn nhân đệ tử của mình, thậm chí là nhi nữ hậu đại?
Chỉ cần nghĩ vậy, trong lòng mọi người đều lạnh lẽo, nhưng cố tình, tình huống này cho dù ai cũng không chen tay vào được.
Cho dù là hai người Mặc Kình và Diệp Lăng Vân, lúc này không khỏi nhíu chặt lông mày.
Lấy thân phận của bọn họ đương nhiên sẽ không quan tâm tới sinh tử của những người này, có thể nói, trừ Vân Mộng Chân và Mặc Vũ ra, sinh tử của những người khác bọn họ đều coi thường.
Nhưng mà bọn họ phải đứng ở góc độ cao hơn để đánh giá vấn đề.
Một khi chuyện này phát triển tới bước đó sẽ mang tới hậu quả nghiêm trọng bậc nào, ảnh hưởng sâu xa nhường nào?
Dù sao, chuyện như vậy nếu một mình mình xem thì cũng không có vấn đề gì, nhưng dưới tình cảnh hiện rõ trên bầu trời cho mỗi người đều có thể xem thì lại khác.
Trừ người như Bạch Nhạc, có thể nói không ai chống lưng cho, còn lại ai cũng có bối cảnh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận