Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1267 - Thiên Hạ Đại Thế, Ai Có Thể Tính Hết? (2)



Chương 1267 - Thiên Hạ Đại Thế, Ai Có Thể Tính Hết? (2)




Mặc dù Diệp Lăng Vân không nhìn thấy tình cảnh bên trong ngũ sắc Tiên Cung, thế nhưng thông qua cấm chế, vẫn có thể nhìn thấy Vân Mộng Chân rời khỏi Tiên Cung, dưới tình huống này, tự nhiên Diệp Lăng Vân sẽ không chịu để lộ chút tin tức nào cho Mặc Kình.
Tuy giết chết Bạch Nhạc quan trọng, nhưng tất cả chuyện này làm sao có thể so sánh với Đạo Lăng Thánh Nữ đã thu được truyền thừa từ ngũ sắc Tiên Cung!
Dưới cục diện hiện tại, không thể nghi ngờ, Mặc Kình mới là nguy hiểm lớn nhất.
Tỏa Hồn Liên đã rơi vào trong tay Mặc Kình, bây giờ coi như là Diệp Huyền, cũng không có khả năng ép Mặc Kình lựa chọn.
Trong lúc nhất thời, dường như toàn bộ Đạo Lăng Sơn đều rơi vào trong một loại yên lặng quỷ dị.

Ngũ sắc Tiên Cung!
Vân Mộng Chân nhìn một "mình" khác gần trong gang tấc, không khỏi có chút ngây ngốc.
Từ nhỏ đến lớn, Vân Mộng Chân một mực bị truyền bá sứ mệnh, chính là bảo vệ Đạo Lăng Thiên Tông, trở thành tu hành giả mạnh nhất thế gian này, khiến cho thần thoại Đạo Lăng bất bại tiếp tục kéo dài.
Vì thế, lịch đại Thánh Nữ đều phải trọn đời phụng đạo, là vì cam đoan không sinh ra bất cứ tư tâm gì.
Mà bây giờ, cơ hội liền ở trước mặt nàng.
Thế cục hiện tại của Đạo Lăng Thiên Tông có bao nhiêu khẩn trương, tự nhiên Vân Mộng Chân biết rõ, không có gì quan trọng hơn so với việc nàng thu được truyền thừa Tiên Đạo, chỉ cần bước ra một bước này, nàng liền có lòng tin, trở thành Đạo Lăng Thánh Nữ bất bại kia, dọn sạch tất cả uy hiếp của Đạo Lăng Thiên Tông.
Thậm chí Vân Mộng Chân còn có một loại cảm giác, chỉ cần mình thu được truyền thừa Tiên Đạo, nhất định có thể bước ra một bước cuối cùng, trong tương lai không xa, thực sự trở thành Tiên bao quát ở phía trên Hóa Hư!
Phía trên Hóa Hư gọi là tiên!
Đây gần như là mộng tưởng cuối cùng của tất cả tu hành giả.
Thế nhưng mỗi khi nàng muốn bước ra một bước cuối cùng này, sẽ cảm thấy trái tim như bị kim đâm đau.
Vì sao vậy?
Nước mắt không ngừng chảy, nhưng nàng vẫn không biết vì sao rơi lệ, cảm giác đau lòng gần như khó mà hít thở, chỉ là nàng vẫn không nhớ rõ, vì sao lại đau lòng.
Vân Mộng Chân đứng tại chỗ, trầm mặc hồi lâu, rốt cục vẫn phải xoay người.
Nàng không nghĩ ra lý do gì, thế nhưng nàng lại có một loại cảm giác, chỉ cần bước ra bước này, chắc chắn sẽ mất đi một thứ quan trọng nhất trong cuộc sống.
Không, là thứ so với sinh mệnh càng quan trọng hơn.
Nhưng trong nháy mắt Vân Mộng Chân xoay người, biến cố lại xảy ra.
Dường như trong nháy mắt này thân ảnh Vân Mộng Chân khác ở phía sau chợt sống lại.
- Ngu xuẩn!
Thanh âm lạnh như băng chợt vang lên, dường như hàn băng vạn cổ không tan lập tức khiến cho toàn bộ thế giới bị đông kết lại.
Trong nháy mắt, bước chân Vân Mộng Chân chợt bị kiềm hãm lại, trong lúc xoay người, ánh mắt lộ ra một luồng hàn mang.
Có rất nhiều chuyện, Vân Mộng Chân đã không nhớ rõ, nhưng trong nháy mắt nàng xoay người sang chỗ khác, lại giống như bị cái gì xúc động, rất nhiều ký ức đều sống lại.
Quan trọng hơn là, cái xoay người này đã khiến cho Vân Mộng Chân từ loại trong trạng thái tỉnh tỉnh mê mê kia tỉnh lại.
Giờ khắc này nàng thu hồi tất cả yếu đuối và bất lực, thay đổi thành vị Đạo Lăng Thánh Nữ kia.
- Ngươi là ai?
- Ta là ai?
Nghe thấy câu hỏi của Vân Mộng Chân, trên mặt thân ảnh giống Vân Mộng Chân như đúc kia lộ ra vẻ trào phúng:
- Ta chính là ngươi, là dáng vẻ ngươi nên có!
Vân Mộng Chân cau mày, dường như có thể cảm thụ được một tia liên hệ mơ hồ giữa mình và đối phương, giống như nói cho nàng biết, đối phương không có nói dối.
- Ta chính là ta, không có dáng vẻ gì nên có.
- Ngu xuẩn! Vân Mộng Chân, tâm ngươi đã nhiễm quá nhiều bụi bặm... làm sao còn có thể thành Tiên?
Thân ảnh kia lạnh lùng liếc Vân Mộng Chân, lạnh giọng nói:
- Nếu ngươi đã không tự trảm được những thứ trần duyên này, ta sẽ tự mình giúp ngươi trảm!
- Trảm hay không trảm trần duyên, cũng là chuyện của ta, không có quan hệ gì với ngươi! Không cần biết ngươi là ai... Chuyện của ta, không tới phiên ngươi lo lắng!
Vân Mộng Chân nhìn chằm chằm vào hai mắt đối phương, trầm giọng nói.
- Sự tình của ngươi?
Trên mặt thân ảnh giống như đúc kia lộ ra một tia trào phúng nồng đậm, khinh thường nói:
- Ta nói rồi, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta... Chỉ là, trong lòng ngươi nhiễm quá nhiều bụi bặm, đã quên sứ mệnh của mình!
- Bắt đầu từ ngày ngươi tu hành, ngươi nên nhớ kỹ, thân là Đạo Lăng Thánh Nữ, nhất định phải cả đời phụng đạo! Thứ ngươi nên có là một viên đạo tâm trong suốt, không nhiễm chút bụi bặm nào!
- Ngươi không thủ được phần đạo tâm này, ta sẽ tới thủ giúp ngươi!
- Ngươi không chém đứt được trần duyên, ta tới chém giúp ngươi!
- Vân Mộng Chân, ngươi đã lệch khỏi con đường ngươi vốn nên đi... Mà bây giờ, ta chỉ giúp ngươi trở về con đường chính xác mà thôi!
- Tuyệt tình tuyệt tính, gọi là tiên!
- Vân Mộng Chân... Cái này chính là số mệnh của ngươi!
- Số mệnh!
Vân Mộng Chân chậm rãi lặp lại hai chữ này, dường như có thứ gì chợt bị xúc động, lộ ra vẻ đau đớn đến tận xương, dường như ký ức đã mờ nhạt cũng ngừng lại trong nháy mắt này!
- Vù vù!



Bạn cần đăng nhập để bình luận