Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1161 - Gắn bó đến già, không rời không bỏ



Chương 1161 - Gắn bó đến già, không rời không bỏ




Không phải ai cũng điên!
Điên, là bởi vì có lý do không thể không điên.
Hiển nhiên, những người này khác với Vân Mộng Chân và Bạch Nhạc, bọn hắn không có lý do nhất định phải xông lên liều mạng.
Bọn hắn cũng có lý do tin tưởng nơi đây cũng giống với kiếm khí màu xanh ở trung tâm Loạn Nhận Phong Bạo, trừ loại biến thái không nói lý như Yến Bắc Thần thì căn bản không ai muốn xông vào.
Trước đó Yến Bắc Thần có thể may mắn đắc thủ là bởi vì vừa hay cửa ải kia là lĩnh ngộ kiếm ý, còn có cả Côn Ngô Kiếm nên mới khiến hắn vượt qua cửa ải hiểm trở.
Nhưng vận may sẽ không vĩnh viễn bên hắn được.
Bây giờ kình thiên đại thủ phản kích chính là chứng minh có lực nhất.
Vẫn còn cách một khoảng nhưng chỉ cần nhìn cành lá chợt vươn xuống kia đã có thể cảm nhận được sự khủng bố của nó, bất cứ ai ở đây, trong tình huống này sợ là cũng không sống nổi.
Bọn hắn không làm được, Vân Mộng Chân cũng không làm được.
Thật sự, bình thường thì công kích của đám cành lá cho dù sắc bén nhưng còn chưa đủ cấp độ để giết Vân Mộng Chân, tối đa chỉ tương đương với một vị cường giả Tinh Hải Cảnh xuất thủ mà thôi. Lấy thực lực của Vân Mộng Chân đủ để chống lại.
Nhưng vấn đề ở chỗ hiện tại Vân Mộng Chân đã không còn là Đạo Lăng Thánh Nữ đỉnh cấp nữa, sinh cơ bị thôn phệ, Vân Mộng Chân gần như đã suy kiệt đến cấp độ dầu hết đèn tắt, như một lão bà tóc bạc, thực lực sợ là chỉ còn nhiều nhất ba thành.
Chỉ dựa vào chút lực đó làm sao có thể ngăn cản được công kích kinh khủng này!
Nỗ lực vung kiếm trong tay lên, hóa thành kiếm quang huyễn lệ. Chỉ là, kiếm vũ dưới ánh trăng đã không còn tiên tử khuynh quốc khuynh thành nữa, mà là một bà lão đã đến tuổi xế chiều. Cảnh đó càng cực kỳ chói mắt.
Đó là một sự sợ hãi thật sự nhói lòng.
- Bốp!
Mất đi quá nhiều sinh cơ, cho dù là sức mạnh hay phản ứng đều chậm đi quá nhiều. Mặc dù Vân Mộng Chân đã dồn toàn lực nhưng lại vẫn lộ ra khe hở, bị mấy cành lá hung hăng quất lên người, trên tấm áo trắng như tuyết nhất thời lấm tấm máu tươi, nhìn mà giật mình.
Ngẩng đầu nhìn cành lá sắc bén đang đâm xuống, lúc này Vân Mộng Chân không khỏi tuyệt vọng.
Lúc này cách cây đại thụ chỉ mười thước nữa, nhưng nàng cũng biết rõ mình sợ là không đi nốt mười thước này được.
Khí tức tử vong đập vào mặt, dường như đã đi tới cuối sinh mệnh.
Rốt cục vẫn phải chết sao?
Lúc này, trong lòng Vân Mộng Chân có phần đau khổ, nhưng cũng có sự thoải mái giải thoát.
Chết... cũng tốt!
Chỉ là không biết sau khi chết, dáng vẻ vẫn xấu như vậy hay không.
Hắn nhìn thấy không?
Hắn vẫn thích Đạo Lăng Thánh Nữ kinh diễm tuyệt thế mà không phải bà lão tóc bạc này... chỉ mong dáng vẻ đẹp nhất của mình được hắn ghi nhớ trong lòng.
Ùng ùng!
Hầu như ngay lúc đó, Kiếm Nhận Phong Bạo khủng bố kia chợt đánh tới, cành lá dây leo gần quất tới Vân Mộng Chân trong nháy mắt bị gió xoáy kiếm khí cắn nát.
Đầu tóc bạc trắng, bây giờ Bạch Nhạc cũng nhìn không ra khuôn mặt nguyên bản nữa, chỉ là ánh mắt vẫn bình tĩnh dường như không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Sức mạnh của bản thân hắn đương nhiên đã suy nhược từ lâu, chỉ là một khi thi triển ra thần thông Kiếm Nhận Phong Bạo thì lại gần như không yêu cầu tiêu hao sức mạnh của Bạch Nhạc. Hắn chỉ cần thuận thế dẫn đạo liền có thể làm Kiếm Nhận Phong Bạo phát ra uy lực lớn nhất rồi.
Công kích đủ để bóp chết Vân Mộng Chân, trước mặt Kiếm Nhận Phong Bạo lại không đáng nhắc tới.
Ầm!
Dùng hết chút sức lực cuối cùng làm Kiếm Nhận Phong Bạo tiếp tục cuốn về phía kình thiên đại thụ, ngay lúc đó, thân hình của Bạch Nhạc thoắt một cái đã nhẹ rời khỏi gió lốc kiếm khí, tới bên cạnh Vân Mộng Chân.
Bàn tay vẫn vô cùng mạnh mẽ, căn bản không cho Vân Mộng Chân cơ hội phản ứng đã ôm lấy nàng rồi.
- Nữ nhân ngu xuẩn!
Mặc dù bị mắng một câu nhưng khi mình bị cánh tay kia dùng sức ôm lấy, Vân Mộng Chân lại vẫn cảm động muốn rơi lệ.
Chỉ là sau một khắc, Vân Mộng Chân liền nhớ tới dáng vẻ bây giờ của mình, tim như bị đinh ghim, nhất thời liều mạng giằng ra.
- Buông ra, ta với ngươi không có bất kỳ quan hệ gì, ngươi đi ra!
- Có quan hệ hay không không phải do ngươi nói!
Trong mắt lóe lên sự đau lòng, Bạch Nhạc trầm giọng mắng.
- Không được, buông ra, ta không muốn ngươi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của ta.
Vẫn liều mạng giãy dụa, Vân Mộng Chân nhìn cánh tay già nua của mình, nghĩ đến mặt mình đầy nếp nhăn không ra dáng vẻ ban đầu liền hận không thể chết đi cho rồi.
Nghe Vân Mộng Chân nói, lúc này Bạch Nhạc mới phản ứng kịp.
Bây giờ sinh cơ của Vân Mộng Chân đã bị tiêu hao nghiêm trọng, đã biến thành dáng vẻ một bà lão, nhưng mình mặc dù tóc đã xám trắng nhưng bởi vì Thiên Cơ Biến Huyễn thuật lại vẫn duy trì được dáng vẻ trẻ tuổi.
Nữ nhân ngu xuẩn này, đến bây giờ còn nghĩ nhiều.
Chẳng lẽ cho rằng ta chỉ yêu dung nhan của nàng, bởi vì tuổi xuân đã trôi qua mà ghét bỏ nàng sao?
Lúc này, quả thực Bạch Nhạc hận không thể đánh tỉnh nữ nhân ngu xuẩn này.
Mới rồi lúc liều mạng xông vào sao không thấy ngươi sợ?



Bạn cần đăng nhập để bình luận