Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 272 - Trời giáng huyết hà (2)



Chương 272 - Trời giáng huyết hà (2)




Ba nghìn Thanh Vân Kỵ thủ trước cửa thành, chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi đã thương tổn quá nửa, mỗi bước cơ hồ đều dùng máu tươi nhiễm đỏ.
Vô luận trong ngày thường có ấn tượng gì đối với Thanh Vân Kỵ, giờ này khắc này, chứng kiến tiên huyết và thi thể đầy đất, ai nấy đều không khỏi sinh ra một phần kính ý.
- Giết!
Tùy theo một tiếng bạo quát vang lên, một đạo huyết ảnh đột nhiên phá không lao tới, ma khí khủng bố cuốn theo sóng triều màu máu đập mặt mà đến!
Oanh! ! !
Oanh ra một quyền, không gian trước cửa thành phảng phất như cũng theo đó mà thoáng ngưng trệ.
Huyết sắc thiêu đốt, khoảnh khắc ngắn ngủi khi quyền kia vung lên, hóa thành một đạo quyền ảnh lớn đến vài chục mét, hung hăng nện lên cửa thành!
Một quyền này thực sự hung uy ngập trời!
Dù là đám Thanh Vân Kỵ thủ trước cửa thành đều không đỡ được, cơ hồ chỉ trong khoảnh khắc, trận hình liền bị tách ra, mặc cho quyền kia hung hăng nện tới!
Chớp mắt, cửa thành khổng lồ ầm ầm sụp đổ!
Đợi khi người khác kịp có phản ứng, thân ảnh đối phương đã tan biến trong Thanh Châu Thành.
Uy thế như vậy, hẳn là tồn tại đã tiệm cận Tinh Cung Cảnh.
- Cổ Hiên!
Nhìn theo bóng lưng đối phương, trong miệng thống lĩnh Thanh Vân Kỵ chợt phun ra hai tiếng, trong lòng bất giác dâng lên một tia đắng chát!
Gần gần một quyền, phòng tuyến mà Thanh Vân Kỵ đang đau khổ chống đỡ cứ vậy tan vỡ.
Đương nhiên, đối với toàn bộ Thanh Châu Thành mà nói, cảnh này tựa hồ gần gần mới chỉ là mở màn mà thôi!
Tùy theo Cổ Hiên ra tay, tất cả cao thủ Huyết Ảnh Ma Tông cũng đều xuất động.
Huyết ảnh tế đàn gần thành hình, đối với Huyết Ảnh Ma Tông mà nói, đây là thời khắc then chốt nhất, có thể nói đã lật hết bài tẩy đi ra.
... ...
- Ngô Tuyết Tùng, ta nói, ngươi không ngăn được ta!
Trên bầu trời, trong mắt Phá Nam Phi lộ ra thần thái tự tin, cười lớn mở miệng nói.
Tiên Du Kiếm Trận tuy mạnh, nhưng rốt cục Ngô Tuyết Tùng chuẩn bị quá gấp, chỉ bằng một mình Ngô Tuyết Tùng căn bản không cách nào đối kháng mấy chục năm khổ tâm kinh doanh của Huyết Ảnh Ma Tông.
- Huyết hà cuốn ngược, mở cho ta!
Ma khí phun ra nuốt vào, giữa trời chợt hiện ra hư ảnh một tòa Tinh Cung khủng bố, ngay lúc đó, không chỉ Phá Nam Phi, mấy tên cường giả Tinh Cung Cảnh Huyết Ảnh Ma Tông khác cũng đồng thời xuất thủ!
Huyết sắc ngưng kết trên đầu Thanh Châu Thành đột nhiên hóa thành huyết hà, từ trên trời cao ùn ùn trút xuống, nháy mắt liền phá tan Tiên Du Kiếm Trận, tràn ngập về phía trung tâm Thanh Châu Thành.
Huyết hà hiển hiện, cơ hồ chỉ trong nháy mắt liền khiến chúng nhân trong phủ thành chủ kinh hãi thất sắc!
Dù là mạnh như Lý Phù Nam cũng căn bản không dám ngạnh kháng lực lượng huyết hà, đành chỉ biết lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi phủ thành chủ.
Đấy còn là phản ứng đủ nhanh, riêng đám tu hành giả tu vi chưa đủ, lại không có cao thủ hỗ trợ, thậm chí căn bản không kịp tránh né, trực tiếp bị huyết hà cuốn phăng, chớp mắt liền hóa thành một bộ phận của huyết hà!
Trọn cả phủ thành chủ to lớn như vậy, lại chỉ trong ngắn ngủi không đến trăm nhịp thở đã bị triệt để dìm ngập!
Càng đáng sợ hơn là, huyết hà này còn đang không ngừng tràn ngập ra xung quanh, như thể muốn bao phủ toàn bộ Thanh Châu Thành.
Tất cả sinh linh sau khi bị huyết hà thôn phệ liền lập tức hóa thành một bộ phận trong đó, không ngừng lớn mạnh cho chính huyết hà.
Đối với Thanh Châu Thành mà nói, huyết tế giờ mới chính thức bắt đầu.
- Ngưng!
Lui đến bên ngoài phủ thành chủ, huyết hà tràn đến mép biên, lúc này Lý Phù Nam mới tính là đứng vững gót chân.
Bước ra một bước, nháy mắt vô số băng hoa ngưng kết ra, hóa thành một đạo tường băng ngăn huyết hà lan tràn tới, tạm thời bảo vệ phiến dân cư sau lưng.
Nhưng dù thế, huyết hà xung kích tới vẫn khiến Lý Phù Nam bị cắn trả, phun ra một búng máu tới.
Huyết hà là do tinh huyết vô số người dân vô tội Thanh Châu Phủ ngưng tụ, hợp đại thế mà thành, trong khi Lý Phù Nam lại lấy tu vi bản thân ra đối kháng, có thể miễn cưỡng ngăn trở một bộ phận huyết hà lan tràn đã là điều rất không tầm thường.
Lúc này phụ cận phủ thành chủ tụ tập không ít cường giả, nhưng thực sự có thể đứng ra ngăn cản huyết hà thoáng chốc, trừ Lý Phù Nam ra, chắc chỉ được một hai người mà thôi.
Gần như đồng thời, một đạo bóng người giống như huyết ảnh bay thẳng lên trên huyết hà, thậm chí có thể nói là đạp trên huyết hà.
- Bọ ngựa đá xe, bằng các ngươi cũng xứng ngăn cản huyết hà?
Cười lạnh một tiếng, bước chân Cổ Hiên khẽ đạp, huyết hà đột nhiên cuộn trào sóng triều, đánh ra bốn phía xung quanh.
Răng rắc!
Nháy mắt, tường băng Lý Phù Nam thật không dễ dàng mới ngưng kết ra được bỗng chợt ầm ầm vỡ nát, bức cho Lý Phù Nam không thể không bay lên trời, tránh ra sóng triều huyết sắc cuồn cuộn trút đến.
- Cổ Hiên! ! !
Gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, tiếng Lý Phù Nam quát lên lạnh như băng, trong mắt tràn đầy sát ý.
Cơ hồ đồng thời, tu hành giả khác cũng tức tốc vây tới.
Cổ Hiên tuy mạnh, nhưng nếu đối mặt nhiều cao thủ như vậy vây công, tuyệt đối chắc chắn phải chết.
Giờ không phải là lúc để nói quy củ gì cả, tuy kiêu ngạo như Lý Phù Nam cũng sẽ không nói nhảm kêu đơn đấu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận