Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 507 - Bị nhốt trong mộ thất



Chương 507 - Bị nhốt trong mộ thất




Thanh Vương truyền thừa, tân Thanh Vương!
Từng câu từng chữ tựa hồ đều tràn ngập dụ hoặc cực lớn, khiến người hưng phấn hít thở không thông.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, đây quả thực giống như trên trời rớt xuống bánh nhân, nện cho hắn đầu óc quay cuồng.
Đổi thành bất cứ người nào, sợ rằng đều sẽ ngay lập tức đáp ứng, nhưng mà, khăng khăng Bạch Nhạc lại khác.
Hắn có được Thông Thiên Ma Quân truyền thừa, cái gọi là Thanh Vương truyền thừa dù có cường đại đến mấy, đối với hắn mà nói, sức dụ hoặc cũng chỉ có hạn, đạo ma song tu, Bạch Nhạc có đủ tự tin đối mặt bất cứ kẻ nào, dù là thật được đến Thanh Vương truyền thừa, chẳng qua cũng chỉ là trên gấm thêu hoa mà thôi.
Sức dụ hoặc không đủ, tự nhiên rất dễ hồi thần.
Gần gần chỉ chớp mắt, trong lòng Bạch Nhạc đã thăng lên một tia cảnh giác.
- Đa tạ ý tốt của tiền bối, nhưng vãn bối phụng mệnh điện hạ tiến vào lăng tẩm Thanh Vương, hẳn nên lấy điện hạ nhà ta làm đầu, ở đây có hồn huyết của điện hạ nhà ta, không biết có thể lấy hồn huyết điện hạ nhà ta nhận chủ được không?
Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc trở tay lần nữa nâng lên bình ngọc Ngô Tuyết Tùng đưa cho khi trước, nét mặt trung nghĩa mở miệng nói:
- Điện hạ nhà ta chính là Thập Tam hoàng tử Đại Càn Vương Triều, tính ra cũng là vãn bối của Thanh Vương, để hắn tới kế thừa Thanh Vương Kiếm mới càng xứng đáng.
Những lời này Bạch Nhạc nói rất động tình, đến độ chính hắn tựa hồ cũng tin tưởng mấy phần.
- Sai rồi!
Hừ lạnh một tiếng, Kiếm Linh kia không đáng nói:
- Thân là người hoàng thất, lại ngay cả lá gan tự thân bước vào lăng tẩm Thanh Vương đều không có, hạng người ham sống sợ chết như thế, há có tư cách để ta nhận chủ? Há có tư cách được đến Thanh Vương bí tàng? !
Thanh Vương bí tàng, bốn chữ này nhất thời khiến cho trong lòng Bạch Nhạc lần nữa hơi nhảy.
Lần này Kiếm Linh nói là Thanh Vương bí tàng chứ không phải Thanh Vương truyền thừa.
Bắt đầu từ khi bước vào Địa Cung, trên đường Bạch Nhạc tính là đã vơ vét mấy tòa cung điện, mặc dù không thể nói không chút thu hoạch, nhưng chí ít so với cái gọi là Thanh Vương bí tàng trong truyền thuyết thì hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc.
Phảng phất như hiểu được suy nghĩ trong lòng Bạch Nhạc, Kiếm Linh nói tiếp:
- Lúc Thanh Vương hạ táng, đúng là có lưu lại bí tàng cho truyền nhân sau này, tiểu gia hỏa, chỉ cần ta nhận ngươi làm chủ, ngươi liền có thể dễ dàng được đến phần Thanh Vương bí tàng này, ngươi còn do dự cái gì?
Những lời này phảng phất như triệt để nói động Bạch Nhạc, nhất thời trong mắt Bạch Nhạc lộ ra thần sắc hưng phấn, chậm rãi đi tới quan tài Thanh Vương, cắn đứt đầu ngón tay, định xoa máu tươi lên đó.
Nhưng mà, ngay thời điểm Bạch Nhạc cắn đứt đầu ngón tay, nương theo cảm giác đau nhói, ý thức lần nữa được cường hành kéo về.
- Huyễn thuật? !
Nháy mắt, Bạch Nhạc chợt biến sắc, sau lưng càng là kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
Đổi thành người khác, có lẽ chưa hẳn đã ý thức được, nhưng bản thân Bạch Nhạc có Thiên Cơ Biến truyền thừa, tuy không dám nói đã chân chính bước vào huyễn thuật chi đạo, nhưng rốt cục không phải chút thuật mị hoặc có thể dễ dàng khống chế.
Rất hiển nhiên, loại thủ đoạn mị hoặc này của đối phương cực kỳ cao minh, nhập thẳng thần hồn, bởi thế mới khiến Bạch Nhạc nhất thời sơ suất, đánh mất tự mình.
Điều này cũng khiến Bạch Nhạc càng rõ ràng, trong đây tất ẩn chứa sát cơ khủng bố, bằng không, nếu thật chỉ là nhận chủ, làm sao còn cần dùng thủ đoạn mị hoặc?
- Ngươi rốt cuộc ai?
Trong mắt chớp động hàn mang, ngay lập tức, Bạch Nhạc giật lùi hai bước, trầm giọng hỏi.
- Thần hồn thật cường đại, đáng tiếc... Cuối cùng chỉ là Linh Phủ Cảnh mà thôi!
Cười lạnh một tiếng, tiếng nói sâu kín của Kiếm Linh lần nữa truyền đến:
- Tới đi, nhận ta làm chủ, ta ban ngươi được vĩnh sinh!
Chỉ mấy tiếng nhẹ nhàng, lại phảng phất như xuyên thấu linh hồn, trực tiếp vang lên trong thần hồn Bạch Nhạc, mặc dù Bạch Nhạc đã có chuẩn bị, trong mắt vẫn không khỏi lần nữa hiện lên vẻ giãy dụa, tựa hồ khó mà chống nổi áp lực từ mị hoặc này.
Chợt cắn răng một cái, nhân khi có được một tia thanh tỉnh, tâm niệm Bạch Nhạc khẽ động, một viên ngọc thạch màu xanh bỗng chợt rơi vào trong tay Bạch Nhạc.
Gần như nháy mắt, liền có một luồng mát lạnh xông thẳng lên đầu, thoáng chốc liền xua tan tiếng nói mị hoặc trong thần hồn!
Thận Thạch!
Lúc bước vào Địa Cung, Bạch Nhạc từng rơi vào ảo trận, đánh nát tượng đá cự mãng, nhờ đó được đến viên Thận Thạch này.
Chỉ là, trước đây Bạch Nhạc kỳ thực không quá để tâm, thậm chí còn tính tìm cơ hội nào đó tặng viên Thận Thạch này cho Mộng Thiên Thu để báo đáp ân tình đối phương, lại làm sao cũng không ngờ, giữa thời khắc nguy cấp này, lại chính là Thận Thạch cứu mạng hắn.
Hô!
Ý thức triệt để khôi phục thanh tỉnh, Bạch Nhạc không khỏi thở ra một hơi, chớp mắt vừa rồi, quả thực không khác gì lượn một vòng trước Quỷ Môn Quan.
- Thận Thạch, sao ngươi có được Thận Thạch? !
Thấy Bạch Nhạc tỉnh lại, Kiếm Linh lập tức phẫn nộ thét lên.
Vù vù!
Tích tắc, Bạch Nhạc trở tay, Côn Ngô Kiếm hiện ra, lạnh lùng mở miệng nói:
- Ta lại muốn xem xem ngươi rốt cuộc là ai, dám ở đây giả thần giả quỷ!



Bạn cần đăng nhập để bình luận