Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1108 - Nghịch Ma Kiếm đến chậm (2)



Chương 1108 - Nghịch Ma Kiếm đến chậm (2)




Cạch.
Đang nói chuyện, lòng bàn tay Bạch Nhạc hơi dùng sức, vỏ kiếm trong tay hắn đột nhiên tuốt ra, còn chưa kịp nhìn thấy gì thì đã cảm nhận được một luồng kiếm ý kinh người lạnh đến thấu xương, khiến cho tất cả mọi người đều không khỏi rùng mình.
- Ta đã cho ngươi cơ hội một lần.
Mí mắt Bạch Nhạc hơi nâng lên, bàn tay vỗ nhẹ một cái, thanh bảo kiếm bỗng phóng ra từ vỏ kiếm.
Trong nháy mắt, phía trên mũi kiếm đột nhiên xuất hiện một tia sáng màu đỏ tím, giống như một huyết sắc không thể biến đổi.
Máu đó không phải màu đỏ thẫm, mà là màu tím đen, lộ ra một luồng khí tức ma mị khó tả.
Bạch Nhạc vỗ một cái, chuôi kiếm lập tức vào tay, ánh sáng màu đỏ tím nháy mắt bùng lên, lộ ra áp lực đáng sợ.
Nghịch Ma Kiếm.
Thậm chí còn chưa luyện hóa, Bạch Nhạc đã cảm nhận được cảm giác huyết mạch gắn bó, giống như thanh kiếm này nên là của mình, cũng là một phần cơ thể mình.
Lúc này, cuối cùng Tam hoàng tử cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi thực sự.
Chạy.
Trong nháy mắt, dường như trong đầu hắn đã chỉ còn lại một chữ này, Tam hoàng tử không chút do dự xoay người, chạy ra ngoài giống như một kẻ điên.
Trực giác và bản năng mách bảo hắn Bạch Nhạc lúc này vô cùng nguy hiểm, cho dù ở lại lâu hơn một chút cũng sẽ kéo hắn đến gần cái chết hơn một bước.
- Ta đã cho ngươi cơ hội... hai lần.
Bạch Nhạc lặp lại câu này lần nữa, ngay tức khắc, hắn đạp chân, cả người đột nhiên bay ra ngoài, lao thẳng về phía Tam hoàng tử.
- Ngăn hắn lại, ngăn hắn lại cho ta!!!
Cảm nhận được áp lực đáng sợ ở sau lưng, Tam hoàng tử liền gào lên như kẻ điên vậy.
Thực tế căn bản không cần hắn hét lên, ngay lúc cảm nhận được luồng khí tức nguy hiểm trên người Bạch Nhạc, hai người khác đã cùng nhau ra tay, lao tới giết Bạch Nhạc.
Bọn họ cảm nhận được sự nguy hiểm của Bạch Nhạc, nhưng vẫn chưa có cảm giác trực quan như Tam hoàng tử, thậm chí họ còn cho rằng Tam hoàng tử chuyện bé xé ra to, phải biết lúc trước bọn họ liên thủ với nhau, suýt chút đã giết được Bạch Nhạc rồi, nếu không phải tên thư sinh đó đột nhiên xông vào, có lẽ bây giờ Bạch Nhạc đã chết.
Chẳng qua chỉ là thêm một thanh kiếm mà thôi, chẳng lẽ thật sự có thể xoay chuyển được càn khôn sao? Ngươi nghĩ đó là Côn Ngô Kiếm à?
Trong lòng hai người nọ nghĩ thế, nên khi ra tay, thậm chí trong lòng họ càng thêm mấy phần khinh thường.
Đây là chính Bạch Nhạc muốn tìm chỗ chết, nếu có thể giết được Bạch Nhạc sẽ là công lớn, đến lúc đó chắc chắn Tam hoàng tử sẽ ban thưởng cho họ, chuyện này đủ để họ liều mạng.
Chỉ đáng tiếc, suy nghĩ đó chẳng mấy chốc đã hoàn toàn hóa thành kinh hãi.
Xoẹt...
Chỉ trong tích tắc, một tia kiếm quang màu tím sáng chói đột nhiên lướt qua không trung, thậm chí nhanh tới mức còn không thấy rõ dấu vết.
Chỉ với một nhát kiếm, cánh tay cầm đao của tên ra tay trước tiên đã bị chặt đứt.
Cho dù như vậy, thậm chí hắn cũng không thể ngăn cản được Bạch Nhạc, thanh kiếm kia lướt qua cánh tay hắn ta, tiếp tục đuổi về phía Tam hoàng tử.
Ngu Kiếm.
Vẫn chỉ là Ngu Kiếm đơn giản nhất. Trong kiếm đạo, nó không khác gì Ngu Kiếm mà trước đây Bạch Nhạc đã thi triển, tuy nhiên với Nghịch Ma Kiếm trong tay, lại khiến một kiếm này nảy sinh biến hóa long trời lở đất.
Kiếm ý đáng sợ theo đó bùng nổ, khiến cho tốc độ xuất kiếm của Bạch Nhạc nhanh hơn gấp đôi.
Phải biết kiếm của Bạch Nhạc vốn đã nhanh rồi, giờ còn nhanh hơn gấp đôi, thế có nghĩa là gì? Có nghĩa là chuyện đó gần như đã vượt quá phạm vi những gì mắt thường có thể nhìn thấy, đặc biệt là trong tình huống đột nhiên bùng nổ này, đối phương không hề đề phòng, đợi đến lúc phản ứng lại thì đã không kịp.
Kiếm khí màu tím đó giống như một con rồng giận dữ gầm thét, trong phút chốc xé rách tất cả trói buộc trước mặt, ngang nhiên đâm vào người Tam hoàng tử.
Rắc...
Trong nháy mắt, một miếng ngọc bội trước ngực Tam hoàng tử bỗng chốc vỡ tan, hóa thành một tia sáng màu vàng, lập tức chặn lại thanh kiếm này, chỉ là miếng ngọc bội cũng theo đó mà vỡ nát, lập tức biến thành bột.
Đây chính là bảo vật cứu mạng thật sự của Tam hoàng tử, cho dù có gặp phải một đòn toàn lực của cường giả Tinh Hải Cảnh cũng có thể chống đỡ được.
Nhưng lúc này, ở trước mặt Bạch Nhạc, nó chỉ có thể chặn lại một kiếm mà thôi.
Kiếm ý đáng sợ đó tiếp tục áp sát tới, Tam hoàng tử sợ muốn vỡ mật, cấm chế trước đó vốn dĩ dùng để giam cầm Bạch Nhạc, lúc này lại trở thành bùa đòi mạng ngăn không cho hắn chạy trốn.
Nhờ miếng ngọc bội chặn lại, cuối cùng hai người kia đã có thời gian đuổi kịp, lúc này ngay cả tên bị chặt một cánh tay cũng hoàn toàn không quan tâm đến vết thương của mình.
Họ liều mạng dốc sức mà chết, ít nhất còn có thể giữ đảm bảo được an toàn cho người nhà, nhưng nếu để cho Tam hoàng tử chết trước, thì đó chính là kết quả cả nhà bị diệt.
Chạy đến nhờ cậy Đại Càn vương triều rồi đi theo Tam hoàng tử, bọn họ đã có được những lợi ích người ngoài khó mà tưởng tượng nổi, có thể nói là một người đắc đạo cả họ được nhờ, cả gia tộc đều vì vậy mà được lợi ích, họ cũng phải gánh chịu những rủi ro và trả giá như vậy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận