Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 988 - Bạch Lột Da



Chương 988 - Bạch Lột Da




Ráng chống đỡ xuống, tai hại vô ích, chẳng bằng thẳng thắn dừng tay!
Phải biết rằng, hiện tại không chỉ có Thanh Vân Kỵ, người Càn Khôn thương hội, Huyết Ảnh Ma Tông, cũng đều ở bên cạnh nhìn.
Trừ phi hắn có thể duy trì lực lượng Thất Thải Tiên Liên, mới có thể mạnh mẽ đột phá vòng vây, không bị thua cuộc!
Nhưng sao hắn có thể làm được!
Huống chi, cho dù hắn trốn thoát, vậy đám Trần Kiếm Phong thì sao? Cũng không thể để bọn hắn chết hết ở trong tay Thanh Vân Kỵ.
Vệ Phạn Dạ thở dài một tiếng, chậm rãi mở miệng nói:
- Bạch Nhạc, ngươi thắng! Có điều kiện gì, cứ việc nói!
Nhìn thấy Vệ Phạn Dạ chịu thua, rốt cục khóe miệng Bạch Nhạc cũng hiện lên một nụ cười rực rỡ.
Trên thực tế, đừng nhìn hắn hung ác, dù sao nơi đây cũng không phải là Quảng Hàn Thiên Cung, bây giờ hắn càng không phải Yến Bắc Thần, lúc ra tay có quá nhiều cố kỵ, Vệ Phạn Dạ lại không phải người không hề có bối cảnh, để cho hắn muốn giết liền giết.
Chỉ bằng lúc trước ở Quảng Hàn Thiên Cung, hắn giết chết Vệ Phạn Dạ, Bắc Đẩu lão tổ liền đổ tất cả mọi chuyện lên đầu Đông Hải, trở về Bắc Đẩu Sơn lấy Thất Tinh Tỏa Hồn Trận bảo vệ Vệ Phạn Dạ, lại lấy Thất Thải Tiên Liên giúp hắn đúc lại thân thể, là có thể nhìn ra Bắc Đẩu lão tổ coi trọng Vệ Phạn Dạ như nào.
Giả sử hắn thực có can đảm giết chết Vệ Phạn Dạ, chỉ sợ sẽ phải đối mặt với sự trả thù điên cuồng của Bắc Đẩu lão tổ, lấy thực lực bây giờ của Bạch Nhạc, cho dù cộng thêm Thanh Vân Kỵ, cũng không đủ Bắc Đẩu lão tổ giết, phải biết rằng, đây chính là nhân vật khủng bố đủ để sánh ngang Nguyệt Lâm Tiên.
Cho nên, đúng như Bạch Nhạc nói trước đó, đánh cướp Vệ Phạn Dạ, coi đối phương như dê béo để làm thịt, mới là kết quả tốt nhất.
- Vệ sư huynh, trước đó ngươi muốn cướp thư tay của ta... Ta phải táng gia bại sản mới viết được! Một thù trả một thù, ta cũng không muốn nhiều, như vậy đi, ngươi đền bù cho ta sáu trăm vạn linh thạch đi.
Con mắt Bạch Nhạc không nháy mắt chút nào, vừa mở miệng chính là công phu sư tử ngoạm.
- Không có khả năng, ta căn bản không có nhiều linh thạch như vậy!
Đột nhiên mí mắt Vệ Phạn Dạ giật giật, lập tức mở miệng cự tuyệt.
- Khả năng Vệ sư huynh nghĩ một đằng nói một nẻo rồi?
Bạch Nhạc cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt mở miệng:
- Trên buổi đấu giá, cũng không phải là tùy tiện mở miệng được, ta nhớ, Vệ sư huynh ra giá đến năm trăm sáu mươi vạn cơ mà?
“...”
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, suýt chút nữa Vệ Phạn Dạ tức hộc máu, không ngờ từ lúc vừa mới bắt đầu, đối phương đã theo dõi hắn, đây là đã sớm đoán được rồi sao?
Chỉ là chuyện tới mức này, cái gì cũng đã quá muộn.
Vệ Phạn Dạ hít sâu một hơi, trầm giọng đáp:
- Năm trăm sáu mươi vạn, là tất cả những gì đáng giá trên người ta, ta cũng chỉ có như vậy, ngươi muốn thì lấy toàn bộ đi.
Đầu ngón tay vẩy một cái, chiếc nhẫn trữ vật trên tay nhất thời bay ra ngoài.
Bạch Nhạc tiện tay bắt giới chỉ lại, nhưng vẫn không có ý tứ bỏ qua, mà chậm rãi mở miệng nói:
- Không phải chứ, Vệ sư huynh có thân phận gì, còn cò kè mặc cả với ta, thật mất mặt! Trên người ngươi không đủ, không phải còn có Trần trưởng lão, còn có đệ tử Bắc Đẩu Tinh Cung sao, các ngươi đóng góp một chút, là có thể kiếm ra mà.
“...”
Nghe nói như vậy, không chỉ Vệ Phạn Dạ, mà đám người Trần Kiếm Phong cũng bị tức muốn thổ huyết.
Không ngờ tên gia hỏa này, lại đánh chủ ý lên đầu bọn hắn, thật quá vô sỉ mà.
Nhưng bây giờ không phải lúc cậy mạnh, cho dù không cam lòng đến đâu, cũng có thể như thế nào?
Cũng may chỉ thiếu bốn mươi vạn linh thạch mà thôi, đối với bọn hắn mà nói, không tính là không thể gánh chịu!
Trần Kiếm Phong vung tay, lấy ra đầy đủ linh thạch, ném vào bên trong một cái túi trữ vật, đưa cho Bạch Nhạc.
- Dương trưởng lão, lần này đa tạ Huyết Ảnh Ma Tông hỗ trợ, bản quan sẽ khắc trong tâm khảm! Những linh thạch này, coi như là một chút tâm ý, ngươi giúp ta chia cho những bằng hữu này một phần đi.
Bốn mươi vạn linh thạch, cũng đã coi là con số không nhỏ.
Nhưng Bạch Nhạc không nháy mắt một cái, trực tiếp đưa cho người Huyết Ảnh Ma Tông, phần khí độ này, cho dù là Dương Hàn cũng không khỏi hơi gật giật.
- Nếu thế, đa tạ Bạch phủ chủ!
Dương Hàn không có từ chối, thuận tay nhận lấy linh thạch, hắn không quan tâm những linh thạch này, thế nhưng phân ra cho những cao thủ trong tông môn cũng tốt.
- Hiện tại, chúng ta có thể đi chưa?
Vệ Phạn Dạ lạnh lùng nhìn Bạch Nhạc, lần nữa mở miệng nói.
- Đừng nóng vội, chúng ta còn chưa xong mà.
Bạch Nhạc buông tay một cái, thong thả mở miệng nói:
- Sáu trăm vạn linh thạch trước đó, xem như ngươi bồi thường cho ta, ta cũng không tính toán nữa chuyện ngươi ra tay với ta nữa... Nhưng chuyện này cũng chỉ là một mình ngươi! Còn lại đệ tử Bắc Đẩu Tinh Cung, khả nghi mưu sát bản quan, tóm lại phải mang về tra rõ ràng, có đúng hay không?
- Bạch Nhạc, ngươi đừng khinh người quá đáng!
Nghe thế, chân mày Vệ Phạn Dạ giật mạnh, lớn tiếng quát mắng.
- Khinh người quá đáng?



Bạn cần đăng nhập để bình luận