Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 612 - Thiên kiêu vô song (2)



Chương 612 - Thiên kiêu vô song (2)




Mưu Kình Thần đoán được suy nghĩ của Bạch Nhạc thì lập tức muốn giết người. Hắn phẩy tay một cái, trong không gian lóe lên một luồng ánh sáng bạc, một cây Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao đã nằm gọn trong tay.
Cây kích đấy dài hơn hai thước, ba mũi, hai lưỡi đao tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, lộ ra uy áp kinh người khiến người ta không rét mà run.
Chỉ nhìn sơ qua, Bạch Nhạc cũng biết cây Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao này là bảo vật quý giá nhất của Đông Hải Tiên Đảo, cho dù không bằng Côn Ngô Kiếm nhưng cũng không phải thứ mà binh khí bình thường có thể so sánh được.
Vừa rồi Bạch Nhạc đỡ một chưởng của Mưu Kình Thần, nhưng bây giờ đối phương mới thực sự nổi sát ý.
Đã đến mức độ này, Bạch Nhạc đã không có đường lui nào nữa.
Trong lòng Bạch Nhạc thở dài một hơi, hắn cũng không dám do dự nữa, trong chốc lát, bên cạnh liền xuất hiện ánh kiếm rực rỡ.
Kiếm Linh Vũ.
Đối mặt với một Mưu Kình Thần như vậy, hắn cũng chỉ có thể thi triển thần thông mới có đủ sức để đối phó.
Chỉ trong khoảnh khắc, cơn mưa kiếm ngập trời đột nhiên bùng nổ, giống như một cơn bão dữ dội, đập về phía Mưu Kình Thần.
Một kiếm này, Bạch Nhạc ra tay trước, hắn đã chộp được cơ hội đầu tiên.
Trong mưa kiếm ngập trời, một kiếm này của Bạch Nhạc đã lộ ra một luồng kiếm ý kinh khủng, bao phủ giết chết đối phương.
- Thần thông?!
Con ngươi của Mưu Kình Thần đột nhiên co rút lại, ngay cả hắn cũng không ngờ rằng Bạch Nhạc sẽ có thể phô trương thần thông, nhất thời trong mắt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Trong tay vung Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao nên không kịp né tránh, Mưu Kình Thần bèn ngang nhiên đối mặt với mưa kiếm đầy trời, chém thẳng về phía Bạch Nhạc.
Trong khoảnh khắc, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao sáng rực lên, lộ ra một luồng linh lực đáng sợ, trực tiếp chém nát mưa kiếm.
- Bùm!!!
Một tiếng ầm ầm vang lên, mưa kiếm ngập trời gần như trực diện bị Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao chém nát, dư thế chưa tiêu tan, lưỡi đao trực tiếp rơi trên mũi kiếm, trong tích tắc, Bạch Nhạc cảm giác được một cỗ lực lượng khổng lồ đáng sợ đang ập tới, lồng ngực bị đánh mạnh, cả người trực tiếp bị một đòn này đánh bay ra ngoài.
Khi người còn ở trên không trung, Bạch Nhạc phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt vàng ệch, hắn như diều bị đứt dây, rơi mạnh xuống đất.
May mà trong người hắn có Thông Thiên Ma Thể cưỡng chế hóa giải một phần sức mạnh, nếu không rất có thể một đòn này đã trực tiếp phá tan nội tạng.
Sau khi đón nhận một đao này, Bạch Nhạc mới thực sự nhận ra rằng mình rốt cuộc đã đánh giá thấp anh hùng thiên hạ.
Vào lúc này, sức mạnh mà Mưu Kình Thần thể hiện ra còn mạnh hơn cả Dạ Thần Hi, Yêu Đao Dương Đào và thậm chí là cả Triệu Thụy của Đạo Lăng Thiên Tông.
Phải biết, đến bây giờ đối phương thậm chí vẫn chưa sử dụng thực lực Tinh Cung đâu.
Với bảo vật Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, kết hợp với sức mạnh của Tinh Cung Cảnh, không ngoa khi nói rằng cho dù Bạch Nhạc lộ ra chút e dè rồi thi triển Thông Thiên Ma Công, thậm chí cầm thêm Côn Ngô Kiếm, e rằng hắn cũng không phải là đối thủ của Mưu Kình Thần.
Đối mặt với thiên tài thực lực đỉnh phong này, không thể nào vượt qua cảnh giới lớn để khiêu chiến được.
- Mau giao chiếc nhẫn trữ vật của Bích Vân Đào ra đây, ta sẽ cho ngươi chết nhẹ nhàng!
Háng tá lưỡi đao sáng lóe, trong phút chốc, sát khí kinh người áp đảo suýt nữa khiến Bạch Nhạc không thở nổi
Mâu Kình Thần không phải là không muốn lập tức giết chết Bạch Nhạc rồi soát người, nhưng đến hôm nay đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đến, nếu như Bạch Nhạc không mang chiếc nhẫn của Bích Vân Đào theo trên người thì sao, hắn đã không còn thời gian để lãng phí ở đây thêm nữa.
Phụt!!!
Bạch Nhạc lại nôn ra một ngụm máu, hắn dứt khoát bỏ kiếm xuống, lại nở một nụ cười rạng rỡ:
- Mâu Kình Thần, ngươi nghĩ ta không đoán được là sẽ có người đến à? Trên chiếc nhẫn đó có cấm chế phức tạp như thế, vừa nhìn là biết bên trong có bảo vật, ngươi nghĩ ta ngốc chắc? Sau khi giết Bích Vân Đào, ta sớm đã giấu chiếc nhẫn đi rồi, ngươi giết ta, thì đừng nghĩ đến việc sẽ lấy lại được nó!
Cả người Bạch Nhạc toát lên vẻ lưu manh, hắn rõ ràng không thèm để tâm, nói:
- Ta chết thì chết thôi, cũng chẳng có gì to tát, nhưng còn ngươi sẽ vĩnh viễn không thể lấy lại được bảo bối của chiếc nhẫn nữa!
Bạch Nhạc ngừng lại một lúc rồi tiếp tục nói:
- Xem cái bộ dạng người sốt ruột chưa kìa, bảo bối trong chiếc nhẫn đó chắc là quý giá lắm nhỉ? Có phải là bảo bối mà Bích Vân Đào đã lấy cắp từ Đông Hải Tiên Đảo của các ngươi đúng không? Ha, ngươi muốn giết thì cứ giết đi!!!
Lúc này, Bạch Nhạc cố ý giả điên giả dại, chính là muốn đánh lạc hướng Mâu Kình Thần.
Bạch Nhạc thừa biết Bạch Cốt Thần Quyết quý giá đến nhường nào, chỉ cần không để đối phương biết mình đã phá vỡ cấm chế của chiếc nhẫn, chắc chắn Màu Kình Thần sẽ không giết mình.
Ánh mắt Mâu Kình Thần lóe lên, lúc này cho dù là hắn cũng không dám khẳng định Bạch Nhạc là nói thật hay nói dối, nhất thời cũng không khỏi hơi do dự.
Tính cách của hắn ta kiêu ngạo, từ trước đến giờ không thích bị ai uy hiếp, nhưng chuyện của Bạch Cốt Hóa Thân quá quan trọng, nếu như Bạch Nhạc thật sự đã giấu chiếc nhẫn đi rồi, thì thiệt hại thật sự rất lớn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận