Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 403 - Có thù cần gì phải đợi sang đêm (2)



Chương 403 - Có thù cần gì phải đợi sang đêm (2)




Bước vào cảnh giới Nhập Vi, ở tầng thứ tư Bạch Nhạc từng dựa vào đó để cứng đối cứng với Mạc Vô Tình, thẳng đến khi Mạc Vô Tình cũng đạp bước vào cảnh giới Nhập Vi mới lần nữa ngăn chặn được Bạch Nhạc.
Hai người tuy đều họ Mạc, nhưng thực lực chênh lệch lại há chỉ một trời một vực có thể diễn tả!
Nếu đối phó loại này còn cần rút kiếm, như vậy chuyến đi Thất Tinh Tháp lần này liền tính là uổng công.
Thân hình hơi lắc, đối mặt Loạn Ly Tiên, Bạch Nhạc lại không lùi mà tiến, vươn tay trảo tới, mũi roi chợt rơi vào trong tay Bạch Nhạc.
Mặc dù Mạc Vân Tô cũng có được thực lực Linh Phủ hậu kỳ, nhưng khả năng thao túng linh lực lại quá kém, ở trước mặt người đã bước vào cảnh giới Nhập Vi như Bạch Nhạc, quả thực chỉ như trẻ nít, linh lực nơi lòng bàn tay vừa phun ra liền nhẹ nhàng hóa giải lực lượng của roi này, dễ dàng như bỡn bắt vào trong tay.
- Ngươi tính là cái thá gì, cũng xứng ra tay với ta?
Hừ lạnh một tiếng, tay đột nhiên dùng sức, Mạc Vân Tô chợt cảm thấy một cỗ lực lượng đánh tới, bàn tay đau bỏng rát, buông ra Loạn Ly Tiên, cứ thế bị Bạch Nhạc cường hành đoạt đi.
Tay không tấc sắt!
Chỉ trong một chiêu, thậm chí đến kiếm đều không dùng, Bạch Nhạc liền trực tiếp đoạt đi vũ khí của Mạc Vân Tô, cảnh này dọa cho chúng nhân xung quanh đều sửng sờ!
Phải biết, Mạc Vân Tô tuyệt đối không phải hạng vô danh, có thể trở thành đệ tử chân truyền Thất Tinh Tông, vô luận thiên phú hay thực lực, không nghi ngờ đều là nhân tuyển cực tốt, dù không bằng được loại thiên kiêu đỉnh cấp như Mạc Vô Tình và Văn Trạch, Lý Phù Nam, nhưng chênh lệch cũng không lớn đến vậy mới đúng?
Ba!
Bạch Nhạc lại không để ý người khác nghĩ gì, bắt Loạn Ly Tiên vào trong tay, cứ vậy siết lấy, trở tay trực tiếp quất một roi về phía Mạc Vân Tô.
Bản thân Loạn Ly Tiên vốn là linh khí, giờ đây Bạch Nhạc lại nén giận ra tay, một roi quất xuống, lập tức đánh cho Mạc Vân Tô da tróc thịt bong!
Roi này, Mạc Vân Tô thậm chí đến cả né tránh đều không làm được.
Miệng không ngừng kêu rên, giờ đây Mạc Vân Tô mới thực sự bị Bạch Nhạc dọa sợ!
Chẳng qua mới vài ngày không gặp, sao thực lực Bạch Nhạc lại đã tăng vọt đến mức này?
Sát na đó, hắn mới chân chính ý thức được, xông qua Thất Tinh Tháp, đạp lên con đường ánh sáng đi về đồng nghĩa với cái gì! Đồng nghĩa với người này và hắn đã ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
- Cứu ta, trưởng lão cứu ta!
Ý thức được chính mình hoàn toàn không phải đối thủ của Bạch Nhạc, Mạc Vân Tô lập tức gân cổ kêu cứu.
Thẳng đến khắc này, đám trưởng lão Thất Tinh Tông xung quanh mới kịp hồi thần, mí mắt hơi nhảy, vội lên tiếng ngăn cản.
- Dừng tay! Bạch Nhạc, mau dừng tay!
Nếu là người ngoài, nghe được trưởng lão khuyên can, hẳn sẽ vô thức thu tay. Chỉ là, Bạch Nhạc há lại sẽ để ý.
Bản thân hắn vốn không phải người Thất Tinh Tông, ngay cả đối phương là trưởng lão nào đều không nhận ra, làm gì sẽ chịu nể mặt.
Gần như cùng thời điểm trưởng lão kia lên tiếng, Bạch Nhạc lại đã giơ lên roi trong tay, hung hăng quất xuống.
- Dừng tay, lão phu bảo ngươi dừng tay, không nghe được à?
Mắt thấy mình đã lên tiếng ngăn cản, Bạch Nhạc lại vẫn dám ra tay đánh người, trưởng lão kia lập tức giận tím mặt, lớn tiếng mắng.
- Ngươi nói dừng tay liền dừng tay?
Nhướng mày, Bạch Nhạc cười lạnh nói:
- Vừa nãy lúc hắn miệng đầy ô ngôn uế ngữ nhục mạ người khác, sao không thấy ngươi nhảy ra bắt hắn câm mồm?
Dù trưởng lão Thất Tinh Tông ra mặt, Bạch Nhạc vẫn không hề có ý thu tay, tiếp sau đó lại là một roi quất xuống.
Từ khoảnh khắc chứng kiến Hà Tương Tư thổ huyết té xỉu, trong lòng Bạch Nhạc sớm đã đưa ra quyết định, đừng nói trưởng lão Thất Tinh Tông, dù là Tinh Hà lão tổ tự thân ra mặt, hắn cũng phải giúp Hà Tương Tư hả giận mới được.
Nếu hôm nay nhẹ nhàng dừng tay, chẳng phải sẽ khiến người coi khinh hắn, cũng coi khinh Hà Tương Tư? !
Bạch Nhạc không để tâm người khác nhìn nhận mình thế nào, nhưng tuyệt không dung nhẫn Hà Tương Tư bị người xem thường.
Người có thể được Bạch Nhạc coi là bằng hữu không nhiều, Hà Tương Tư không nghi ngờ là một trong số đó!
- Làm càn!
Giận tím mặt, trưởng lão Thất Tinh Tông kia bước ra một bước, chắn ở trước người Mạc Vân Tô, râu tóc dựng đứng, tức tối mắng:
- Lão phu là chấp pháp trưởng lão Thích Hướng Kính, ta bảo ngươi dừng tay, ngươi dám làm trái?

- Tiểu Nhạc!
Bạch Nhạc không biết Thích Hướng Kính là ai, nhưng Hà Tương Tư lại không lý nào không biết. Chấp Pháp Điện Thất Tinh Tông có tận mấy vị trưởng lão, vị Thích Hướng Kính này là người nổi danh nóng tính, nếu có đệ tử phạm môn quy, rơi vào trong tay Thích Hướng Kính, xử phạt cũng sẽ nặng nhất.
Hơn nữa, Hà Tương Tư rất rõ ràng, Thích Hướng Kính và sư phụ Mạc Vân Tô, Bùi Văn Hải trưởng lão vốn có quan hệ cực tốt, đối phương tất sẽ thiên vị Mạc Vân Tô.
Quan trọng hơn là, thân làm chấp pháp trưởng lão, bản thân Thích Hướng Kính cũng là cường giả Tinh Cung Cảnh, dù thiên phú Bạch Nhạc tốt đến mấy cũng không khả năng so được với cường giả Tinh Cung Cảnh, nếu chọc giận Thích Hướng Kính, sợ rằng sẽ chịu liên quan.
Dù hận Mạc Vân Tô thế nào, nàng tuyệt đối cũng không muốn Bạch Nhạc bởi vậy mà bị liên lụy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận