Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1061 - Đạo Lăng sơn



Chương 1061 - Đạo Lăng sơn




Ngô Văn Uyên lắc đầu, giải thích:
- Cho dù là bên trong Đạo Lăng Thiên Tông thì chuyện Thượng Cổ Cấm Địa cũng là tuyệt mật chứ nói chi người ngoài. Ta còn đang cho người tiếp tục nghe ngóng, nhưng mà trong thời gian ngắn chỉ e khó có kết quả gì. Nhưng dù thế nào, chúng ta vẫn nên lên Đạo Lăng sơn trước một bước cho chắc.
Nghe thế, Bạch Nhạc và Thư Khánh Dương không khỏi gật đầu đồng ý.
Dù là xuất phát từ tâm tư nào, nhưng đã đến nước này rồi, bọn họ đều muốn tới = Đạo Lăng sơn xem rõ ngọn ngành.
Mấy ngày nay, mặc dù mỗi tông môn đều đã chạy đến Đạo Lăng sơn, nhưng thực tế, chẳng qua đều đang quanh quẩn ở chân núi mà thôi.
Đạo Lăng Thiên Tông không dễ lên như vậy, hôm nay các tông trong thiên hạ đều đến Đạo Lăng Thiên Tông, nội việc chào hỏi mấy người này thôi đã là phiền toái không nhỏ, để đối phương lên núi quá sớm tuyệt đối không phải là chuyện Đạo Lăng Thiên Tông thích chứng kiến.
Đến đây rồi mọi người mới biết ,lời mà Đạo Lăng Thiên Tông truyền tới là đợi đến ba ngày trước khi Đại hội Đạo môn khởi động mới cho các tông vào núi.
Khi Bạch Nhạc theo Ngô Văn Uyên chạy tới thì có được tin tức như vậy.
Chỉ là Ngô Văn Uyên rõ là không có ý muốn chờ cùng những người khác, hắn thay áo mãng bào, lộ ra thân phận hoàng tử Đại Càn vương triều, thế là được cho phép lên núi.
Trước đó hắn không muốn lên núi quá sớm là vì giữ khiêm tốn, không muốn bị quá nhiều người chú ý, nhưng hôm nay khi đã biết chuyện về Thượng Cổ Cấm Địa, vậy cái hay nếu lên núi sớm dĩ nhiên nhiều hơn cái hại.
Đại Càn vương triều dù sao trên danh nghĩa cũng là kẻ thống trị của thiên hạ này, địa vị tương đương với tam đại Thiên Tông, Ngô Văn Uyên lộ thân phận, cách đối xử của Đạo Lăng Thiên Tông dành cho bọn họ đương nhiên sẽ không bình đẳng với người trong tông môn khác.
Chỉ là lúc Bạch Nhạc lên núi vẫn bị người của Thất Tinh Tông và Bắc Đẩu Tinh Cung chú ý tới.
Bắc Đẩu Tinh Cung còn đỡ, nhưng khi đệ tử của Thất Tinh Tông thấy Bạch Nhạc thật sự dùng danh nghĩa của Đại Càn vương triều lên núi thì lập tức bàn tán xì xào.
Phải biết trước đó Bạch Nhạc vẫn luôn là khách quý của Thất Tinh Tông, lần này hắn cũng tới chung với Thất Tinh Tông.
Dương Bằng thấy Bạch Nhạc cứ vậy mà lên núi, thậm chí ngay cả bắt chuyện cũng không thèm, trên mặt hắn cũng đầy vẻ khổ sở, nhưng lời trách cứ lại không nói ra nổi một câu.
Dù sao trước đây khi đối mặt với Thần Lâu Vương, là Thất Tinh Tông đã từ bỏ Bạch Nhạc.
Bắt đầu từ lúc đó, đối với Thất Tinh Tông, thật ra đã ngầm thừa nhận Bạch Nhạc chết rồi.
Nhất là sau khi biết được cái chết của Mộng Thiên Thu từ trong miệng Hà Tương Tư, Dương Bằng càng hiểu, e là tình cảm ngày xưa giữa Thất Tinh Tông và Bạch Nhạc đã phủi đi sạch sẽ.
Nhưng người tạo thành tất cả chuyện này lần nào cũng là vị lão tổ mà hắn một mực tôn thờ.
Trên thực tế, khi nhìn thấy tất cả chuyện này, ánh mắt của Tinh Hải Lão Tổ cũng có vẻ hơi u ám.
Chỉ là lấy thân phận của ông ta đương nhiên không thể đi theo Bạch Nhạc xin lỗi. Nếu Bạch Nhạc đã tỏ rõ thái độ, ông ta cũng chỉ có thể ngầm thừa nhận phần tình nghĩa này đã kết thúc.

Mặc dù Bạch Nhạc vẫn luôn lượn qua lượn lại giữa hai châu Thanh Duyễn, nhưng cũng không phải là chưa từng thấy núi cao ngọn hiểm.
Nếu chỉ đơn thuần xem thế núi thì Đạo Lăng sơn quả thực không tính là gì, chẳng qua khi ngươi thật sự đạp lên Đạo Lăng sơn, ngươi mới có thể cảm nhận được phần linh vận và bất phàm chứa chứa bên trong nó.
Núi hơn nhau không phải chỗ cao hay thấp, mà là có tiên ở hay không.
Đến Đạo Lăng sơn rồi mới có thể chính thức cảm nhận được ý nghĩa thật sự trong câu nói này.
Đạo Lăng sơn không cao lắm, cũng không tính là hiểm trở, nhưng vì Đạo Lăng Thiên Tông, nó lại trở thành đệ nhất thế gian.
Lúc trước khi Bạch Nhạc lần đầu nhìn thấy Thất Tinh Tông, cũng đã từng cảm khái rằng không biết Đạo Lăng Thiên Tông sẽ là dáng dấp thế nào. Nhưng hôm nay khi thật sự đến Đạo Lăng sơn rồi, Bạch Nhạc mới hiểu tường tận được Thiên Tông đệ nhất thiên hạ này.
Đạo Lăng Thiên Tông không cần bất kỳ thứ gì tôn lên, ngược lại, nó đã tôn lên mọi thứ. Đây cũng giống như người trong phàm tục đều muốn dùng phong thái, hoa phục, hào trạch, mỹ nữ để tô điểm cho thân phận của mình, nhưng với những người thật sự đạt đến tầng cao nhất rồi thì đã sớm không cần những thứ này tô điểm nữa. Thậm chí cho dù nhà tranh vách đất, mặc áo vải thô, bên cạnh là nữ nhân xấu xí, thì thứ người bên ngoài thấy được cũng chỉ là cao quý và tao nhã.
Hơn nữa, sau khi chân chính bước vào Đạo Lăng sơn, ngươi mới có thể phát hiện bởi vì sự tồn tại của Đạo Lăng Thiên Tông mà linh lực nồng đậm vờn quanh Đạo Lăng sơn vốn dĩ bình thường này đã hơn xa những phúc địa động tiên khác. Chung quanh còn lộ ra ý uy nghiêm và áp bức, giống như cả ngọn núi chính là một trận địa thiên nhiên khổng lồ vậy.
Bạch Nhạc cảm khái trong lòng không thôi, hắn và bọn Ngô Văn Uyên lên đến Nghênh Khách Phong.



Bạn cần đăng nhập để bình luận