Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 270 - Giết đi



Chương 270 - Giết đi




Lắc đầu, Bạch Nhạc nhàn nhạt nói:
- Vô luận hồ ly gian xảo thông minh đến đâu, sau cùng vẫn chỉ là hồ ly. . . Ngươi có thể đắc thủ rất nhiều lần, nhưng chỉ cần một lần thất thủ liền rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
- Chết đến nơi còn dám mạnh miệng, ta thấy ngươi chán sống rồi!
Trong cơn thẹn ngượng, Đàm Duyệt Cường giơ tay vung lên một tát quất tới trên mặt Bạch Nhạc.
Một tát này Đàm Duyệt Cường ra tay vô cùng tàn độc, ý đồ tát gãy răng Bạch Nhạc.
Cứ vậy lạnh lùng nhìn Đàm Duyệt Cường, Bạch Nhạc hai tay chắp sau lưng, thậm chí không hề có ý ngăn cản, nhưng một tát kia lại vẫn không thể hạ xuống.
Nửa đường liền bị một bàn tay trắng nõn bắt lại, cứ thế treo ở giữa người.
- Tô sư tỷ, ngươi đây là có ý gì?
Cổ tay bị Tô Nhan bắt lấy, trong lòng Đàm Duyệt Cường đột nhiên hơi nhảy, ẩn ẩn phát hiện có gì đó không đúng, vội la lên.
- Giết đi, đừng để hắn chết quá nhẹ nhàng.
Khóe mắt không thèm liếc Đàm Duyệt Cường thêm lấy một lần, Bạch Nhạc đi thẳng tới ngồi xuống cạnh bàn, điềm nhiên bưng chén trà của Tô Nhan lên uống một hớp, nhàn nhạt phân phó nói.
- Vâng, công tử!
Đàm Duyệt Cường thậm chí còn chưa hiểu rốt cục xảy ra điều gì, liền đã thấy Tô Nhan cung kính khom lưng hành lễ với Bạch Nhạc, thậm chí bộ dạng còn như nha hoàn, nhẹ giọng ứng tiếng.
Tức thì, Đàm Duyệt Cường đột nhiên biến sắc, điên muốn bỏ chạy ra ngoài phòng.
Nhưng mà, ở trước mặt Tô Nhan, hắn há có tư cách đào tẩu.
Thân hình hơi khẽ lắc, Tô Nhan trực tiếp xuất hiện bên cạnh Đàm Duyệt Cường, vung chưởng vỗ lên ngực hắn, oanh một tiếng, hung hăng té xuống trên đất, ngã cho mặt xám mày tro, đổ gục ở đó.
- Tô sư tỷ, ngươi điên rồi? Cổ Hiên sư huynh sai ngươi đi bắt Bạch Nhạc, ngươi lại dám giúp hắn, không sợ huyết cấm phản phệ ư?
Tới nước này, Đàm Duyệt Cường tự nhiên biết được Tô Nhan tất đã ngã về phe Bạch Nhạc, chỉ là hắn làm sao cũng nghĩ không thông, có huyết cấm ước thúc, sao Tô Nhan dám phản bội tông môn.
Chuyện tới bây giờ, huyết cấm đã thành tia hi vọng sau cùng của hắn.
- Ngươi ngay cả ta rốt cuộc là ai đều không biết, vậy mà cũng dám vọng ngôn. . . Đúng là đáng thương!
Thong thả nhấp một ngụm trà, Bạch Nhạc chế nhạo nói.
- Đàm sư đệ, ngươi dám nói năng lỗ mãng với công tử liền nên đáng chết, đừng giãy dụa làm gì. . . Ta sẽ tự tay tiễn ngươi lên đường!
Trong mắt chớp qua hàn ý, Tô Nhan cười lạnh một tiếng, nhẹ giọng mở miệng nói.
Gần như vừa dứt lời, Tô Nhan liền vỗ ra một chưởng, ma khí cường đại đột nhiên bạo phát, chớp mắt đã trực tiếp phá đi linh phủ Đàm Duyệt Cường.
Tức thì, Đàm Duyệt Cường hét thảm một tiếng, ma khí toàn thân sôi trào, thống khổ lăn lộn trên đất.
Linh Phủ bị phế, ma khí trong cơ thể phát tiết mất kiểm soát, đối với kẻ vốn đã căn cơ bất ổn như Đàm Duyệt Cường mà nói, đây chính là cực hình.
Nhưng mà, đến tận khắc này, thống khổ chẳng qua mới chỉ vừa vặn bắt đầu mà thôi.
Phế bỏ Linh Phủ, Tô Nhan càng dễ dàng dùng mị hoặc chi thuật khống chế Đàm Duyệt Cường, thậm chí còn tận lực giúp hắn bảo trì thanh tỉnh, để cảm nhận rõ ràng hết thảy thống khổ đang phải gánh chịu, khăng khăng lại không cách nào tự điều khiển thân thể.
Tranh một tiếng, Đàm Duyệt Cường rút ra bội kiếm tùy thân, như đối đầu với kẻ địch hung ác nhất, hung hăng chém một kiếm lên người mình, nháy mắt liền đã chém xuống một miếng thịt.
Trong cơn đau đớn, Đàm Duyệt Cường bất giác hét thảm lên, song vẫn không khống chế được cánh tay, lần nữa vung kiếm chặt xuống.
- Cút ra ngoài mà chết, đừng làm bẩn mắt công tử!
Hừ lạnh một tiếng, Tô Nhan nhẹ nhàng vung cước, trực tiếp đạp Đàm Duyệt Cường ra ngoài.
Ở ngay ngoài phòng, Đàm Duyệt Cường vừa hét thảm, vừa dùng kiếm cắt thịt chính mình, cứ thế đi đến điểm cuối sinh mạng trong thống khổ và sợ hãi.
Đóng cửa lại, Tô Nhan lần nữa khôi phục bộ dạng nữ tử nhu thuận, châm thêm nước trà cho Bạch Nhạc, nhẹ giọng nói:
- Lần này công tử đi về, không biết có gì phân phó?
Vô luận đối với Bạch Nhạc hay đối với Tô Nhan mà nói, Đàm Duyệt Cường chẳng qua gần gần chỉ là một tiểu nhân vật bé không đáng kể, căn bản sẽ không tiêu tốn quá nhiều tâm tư.
Điều khiến Tô Nhan thực sự khó hiểu chính là tại sao Bạch Nhạc phải mượn nàng tay lần nữa lui về Bạch gia.
- Cổ Hiên ở đâu?
Ngẩng đầu, Bạch Nhạc trầm giọng hỏi.
- Hẳn còn chưa vào thành, giờ huyết tế mới vừa bóc mở, huyết ảnh tế đàn còn chưa thành hình, huyết hà chưa hiện, hắn sẽ không sớm lộ diện vậy đâu.
Lắc đầu, Tô Nhan giải thích.
- Ý gì, nói cho rõ ràng.
- Cái gọi là huyết tế, trên thực tế vốn là một loại nghi thức hiến tế, chỉ là đối tượng hiến tế không phải cá nhân ai đó, mà là Tu La Đạo! Cũng chính là đánh thức Huyết Chi Tu La trong đồn thổi.
Chỉnh lý ngôn từ một phen, Tô Nhan thấp giọng mở miệng giải thích.
Trên thực tế, những điều này vốn đều là bí mật của Huyết Ảnh Ma Tông, lấy thân phận nàng căn bản không khả năng biết được, chỉ là Tô Nhan lợi dụng quan hệ đặc thù giữa mình với Cổ Hiên, từ trong miệng Cổ Hiên moi ra được ít tin tức.
Vốn Tô Nhan chỉ tưởng muốn hỏi thêm càng nhiều để dễ tìm cơ hội đào tẩu, không ngờ, lúc này lại thật sự dùng tới.



Bạn cần đăng nhập để bình luận