Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 134 - Trà của Khổng Từ



Chương 134 - Trà của Khổng Từ




- Tài nguyên của tông môn chỉ có ngần ấy, cho hắn rồi, phần chúng ta có được tất càng ít đi! Ta tranh, là vì ta muốn thắng, ta muốn tông môn tốt hơn! Ngược lại, ngươi thì sao? Khổng sư huynh, ngươi chỉ trích ta tranh cường háo thắng, nhìn thì giống như rất có đạo lý... Nhưng, ngươi cái gì cũng không tranh như vậy, có ích lợi gì cho tông môn?
- Chúng ta là đệ tử chân truyền, sứ mạng duy nhất, chính là dùng hết tất cả tu hành, để tranh, để thắng!
- Ngươi nói ta năm năm chưa tới chỗ ngươi, đúng vậy! Bởi vì từ năm năm trước, chúng ta đã bước lên con đường khác nhau, đạo bất đồng, bất tương vi mưu!
Nhìn Khổng Từ, Lý Tử Vân trầm giọng nói,
- Ngươi thủy chung nói với ta là không tranh, nhưng ngươi đã bao giờ từng bỏ xuống cái dáng vẻ đại sư huynh chưa.
- Ngươi không chịu xuất thủ, vậy tự ta đi tranh! Đến lúc đó, ngươi đừng cho nói ta làm sư đệ lại không nể mặt Khổng sư huynh ngươi.
Bỏ lại những lời này, Lý Tử Vân lập tức phẩy tay áo bỏ đi.
- Bạch Nhạc, ngươi thực sự muốn động thủ với Lý sư huynh và Khổng sư huynh à?
Được Liễu Như Tân gọi tới, nghe nói Bạch Nhạc là muốn hỏi thăm chi tiết thực lực của hai vị sư huynh này, Dương Nghiên không nhịn được mở miệng hỏi.
- Cái gì gọi là động thủ, đó là thi đấu tông môn, là tỷ thí, hiểu chưa?
Trợn mắt, Bạch Nhạc tức giận sửa đúng lại.
- Thế không phải là giống nhau à!
Dương Nghiên có chút bất đắc dĩ trả lời.
Nhìn mặt Bạch Nhạc có chút tối xầm, Liễu Như Tân không khỏi không nhịn được mà cười ra tiếng.
Tuy Bạch Nhạc đã thành đệ tử chân truyền, nhưng trên thực tế, mấy ngày nay ở chung với Bạch Nhạc, Liễu Như Tân sớm đã quen thuộc với tính tình của hắn, tuy thân phận thay đổi, nhưng tính tình lại vẫn không thay đổi.
Bạch Nhạc ở trong mắt người ngoài, tựa hồ là một truyền kỳ của tông môn, cao cao tại thượng, nhưng ở trong mắt người thực sự quen thuộc với Bạch Nhạc như Liễu Như Tân và Dương Nghiên, Bạch Nhạc lại thủy chung vẫn là thiếu niên tính tình đáng yêu đó.
Bất kể là Dương Nghiên hay là Liễu Như Tân, trên thực tế, đều nhìn Bạch Nhạc giống như một đệ đệ có chút tùy hứng lại xuất sắc, tất nhiên không hề sợ hãi.
- Bạch Nhạc, ý của ta là, lần đại hội này, ngươi tốt nhất lui một bước thì tốt hơn.
Hơi trầm ngâm một chút, Dương Nghiên nghiêm mặt nói,
- Dẫu sao ngươi cũng chỉ vừa mới bước vào Linh Phủ cảnh, còn cần thời gian để lắng động, vào lúc thế này, tranh cường háo thắng không phải chuyện tốt! Bất kể là Lý sư huynh hay là Khổng sư huynh, đều đã bước vào Linh Phủ nhiều năm, tạm thời khuất phục bọn họ cũng không mất mặt!
Tuy bản thân Dương Nghiên cũng vừa mở ra Linh Phủ, tấn thăng đệ tử nội môn không bao lâu, nhưng Dương Nghiên nhiều năm như vậy ở trong tông môn chèo kéo nhân mạch cũng không phải là vô ích, rất nhiều chuyện, nhìn thấu triệt hơn Liễu Như Tân rất nhiều.
Cũng không có ý tứ khiến Bạch Nhạc phải quyết định ngay, Dương Nghiên tiếp tục giải thích,
- Hai vị đệ tử chân truyền này của chúng ta, Lý sư huynh tính tình kiêu căng, mấy năm nay một mực đều muốn phân cao thấp với Khổng sư huynh, chỉ là Khổng sư huynh không nghênh chiến, giữa bọn họ, rốt cuộc ai mạnh hơn, không ai rõ được.
- Nhưng nếu luận địa vị, Khổng sư huynh tuyệt đối là cao hơn rất nhiều! Ở trong tông môn, kỳ thật mọi người nguyện ý gọi Khổng sư huynh là đại sư huynh hơn! Khổng sư huynh tính tình, ôn hòa đối đãi với đệ tử khác cũng vô cùng tốt, nhân duyên cũng cực tốt, rất nhiều lúc, chuyện Khổng sư huynh phân phó xuống, các đệ tử thậm chí càng để bụng hơn là trưởng lão phân phó.
- Kỳ thật ta cũng đề nghị, ngươi trước lúc đại hội, lên Từ Vân Phong một chuyến! Lúc trước khi Lý sư huynh vừa trở thành chân truyền, kỳ thật rất nhiều đệ tử đều không phục, nghe nói, cũng bởi vì hắn tự mình đi bái Khổng sư huynh, có được sự tán thành của Khổng sư huynh, mới thực sự ngồi vững ở vị trí chân truyền.
Dừng một chút, Dương Nghiên tiếp tục nói,
- Đương nhiên, với thanh danh hiện giờ của ngươi trong tông môn, kỳ thật cũng không cần Khổng sư huynh giúp ngươi, có điều, có thêm một phần thiện duyên luôn tốt.
Hơi gật đầu, tuy trên thực tế cũng chưa từng tiếp xúc, nhưng chỉ bằng vào những lời này của Dương Nghiên, Bạch Nhạc cũng đã có hiểu biết đại khái đối với hai vị sư huynh này.
- Bái kiến Khổng sư huynh một chút tất nhiên không thành vấn đề, có điều... Lần đại hội này, ta cần phải tranh!
Kỳ thật tính tình của Bạch Nhạc, lòng hiếu thắng không mạnh, hơn nữa từ thái độ của hắn đối với Dương Nghiên và Liễu Như Tân cho thấy, tính cách vô cùng khiêm tốn, không ra vẻ gì cả.
Trên thực tế, nếu không phải Từ Phong yêu cầu, Bạch Nhạc thậm chí căn bản không muốn tham gia thi đấu tông môn.
Nhưng hiện giờ, Từ Phong đã nói rồi, trừ khi Bạch Nhạc muốn tiếp tục phí thời gian trong tông môn, nếu không nhất định phải nghĩ hết biện pháp tranh với hai vị sư huynh này.
Nghe thấy vậy, Dương Nghiên cũng không khỏi hơi khựng lại.
Vừa rồi hắn nói như vậy, chính là muốn Bạch Nhạc chủ động lui một bước, nhưng lại không ngờ, Bạch Nhạc sớm đã hạ quyết tâm rồi.
Phải biết rằng, tuy tính tình của Bạch Nhạc khiêm tốn, nhưng lại vô cùng bướng bỉnh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận