Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 342 - Họ Mạc không có ai là người tốt



Chương 342 - Họ Mạc không có ai là người tốt




Lần này Bạch Nhạc mới thực sự tính là nổi danh, đại nổi danh.
Mấy ngày qua, đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông kia đều mắt cao hơn đỉnh, ai nấy đều nhìn được rõ ràng, đừng nói chúng đệ tử, dù là trưởng lão Thất Tinh Tông bình thường, bọn hắn đều không quá để vào trong mắt.
Khăng khăng, chỉ chớp mắt cái tên Bạch Nhạc tựa hồ xuất thân thấp hèn, ngay cả Mạc Vân Tô đều khinh thường lại thành bằng hữu của đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này, dù là Lý Phù Nam đều bị gạt sang một bên.
Đừng thấy Bạch Nhạc nhảy ra, tựa hồ cả tay đều không động, nhưng ngưu bức lại muốn che cũng không che đi được!
Đặc biệt là cầm đi so sánh thái độ mà đối phương dành cho Mạc Vân Tô, tương phản kịch liệt đó càng khiến người khắc sâu ấn tượng không thôi.
Như thế kể ra, lần này Mạc Vân Tô quả thực là vai phụ tốt nhất, là viên đá kê chân hoàn mỹ nhất.
Đứng ngây ra đó, cảm nhận ánh mắt nóng rực mà đám đông dồn lên thân mình, hai mắt Mạc Vân Tô tối sầm lại, phun ra một búng máu, đứng đều đứng không vững, cảm giác này, phảng phất như còn không bằng ngất đi cho xong.
Từng ấy năm tới nay, đây mới là lần đầu tiên hắn cảm thấy khuất nhục như thế!
- Bạch Nhạc! ! !
Nhìn vào Mạc Vân Tô, thần tình Hà Tương Tư có chút phức tạp, nhiều năm vậy rồi, mặc dù nàng luôn một mực đối địch với Mạc Vân Tô, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy Mạc Vân Tô nhếch nhác đến vậy.
Vết máu bị kiếm quất đi ra trên khuôn mặt càng thêm phần chói mắt.
Phong thái, khí độ và khí chất có phần suất khí kia, giờ này khắc này phảng phất như đều tan biến sạch sẽ.
Giờ đây, Hà Tương Tư đột nhiên cảm thấy, tựa hồ đã không còn hận hắn như trước.
Trầm mặc khoảnh khắc, Hà Tương Tư cuối cùng xoay người lại, dứt khoát đuổi theo đám Bạch Nhạc, rời khỏi chỗ này.
- Quá khứ, cuối cùng rồi cũng qua...

Cái gọi là nhà giàu, tự nhiên chính là Dương Bằng.
Ở trong đám người Thất Tinh Tông mà Bạch Nhạc quen biết cũng chỉ có hắn có thể được xưng là nhà giàu.
Đợi khi Bạch Nhạc dẫn theo đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông ùn ùn giết đến chỗ ở của Dương Bằng, Dương Bằng trực tiếp há hốc mồm.
Vừa nãy mới nhận được tin, nói đám người Đạo Lăng Thiên Tông này sắp đánh nhau với Lý Phù Nam, hắn còn đang nghĩ có nên đi xem náo nhiệt, Bạch Nhạc lại đột ngột dẫn cả đám tới chỗ này, có cần khoa trương vậy không?
Đương nhiên, thân làm nhà giàu bị thịt, chỉ nháy mắt, Dương Bằng lập tức kịp có phản ứng.
Khắc này, trong ánh mắt nhìn về phía Bạch Nhạc, tuyệt đối không có cừu hận khi bị người gài, có chăng chỉ là hưng phấn và vui sướng tràn đầy.
Thấy được ánh mắt Dương Bằng, trong lòng Bạch Nhạc cũng tràn đầy đắc ý.
Nhìn xem, đây mới là giác ngộ mà một nhà giàu nên có a!
- Văn sư huynh, tại hạ Dương Bằng, đệ tử chân truyền Thất Tinh Tông, Dương trong dương thụ, Bằng trong bằng hữu! Bình sinh tâm nguyện lớn nhất chính là quảng kết bằng hữu trong thiên hạ, không biết có thể kết giao bằng hữu với huynh đệ được không?
Lời dạo đầu cũ rích!
Đừng nói Văn Trạch, ngay cả Bạch Nhạc vừa nghe nói thế, khóe miệng đều bất giác co quắp lại, xoay đầu nghĩa chính từ nghiêm nói.
- Đứa này là ai? Ta biết hắn à?
- ...
...
Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền!
Sau sự việc vừa rồi, rất nhanh liền có người phát động hết thảy lực lượng đi đào móc bối cảnh của Bạch Nhạc.
Trên thực tế, mấy tin tức này vốn cũng khó mà giấu được người có lòng quyết tâm điều tra.
Rất nhanh, thân phận Bạch Nhạc liền được tra xét rõ ràng.
Tuy xuất thân Bạch gia, nhưng thực tế, từ lúc mười tuổi Bạch Nhạc đã rời nhà đi ra, bái nhập Linh Tê Kiếm Tông, sau đó nương theo trận chiến Đạo Lăng Sơn, Đạo Lăng Thánh Nữ đích thân đến Linh Tê Kiếm Tông truy tra tung tích Thông Thiên Ma Quân.
Như thế tính ra, Bạch Nhạc từng gặp qua Đạo Lăng Thánh Nữ, đến sau bọn Văn Trạch và Tử Dương Chân Nhân cùng lúc đuổi tới Linh Tê Kiếm Tông đón về Thánh Nữ, nhờ đó, Bạch Nhạc có thể trở thành bằng hữu với Văn Trạch cũng không phải chuyện gì quá kỳ lạ.
Đương nhiên, một ít tỉ mỉ trong đó lại không khả năng tra rõ được, chẳng qua chỉ từ một ít tin tức bề mặt thu được cũng đủ để giải thích hết thảy.
Hiểu rõ được những điều này, dù là ai cũng chỉ có thể cười khổ.
Phần cơ duyên như thế căn bản không cách nào phục chế, người khác chỉ biết hâm mộ mà thôi.
Đương nhiên, kết quả như vậy, thực ra lại khiến không ít người tâm lý bình hành lên nhiều!
Chí ít, Bạch Nhạc cũng vẫn là Bạch Nhạc, chẳng qua là vận khí tốt chút, chứ luận thực lực hay để uẩn thì vẫn kém xa.
Như thế, với cục diện bây giờ, thứ duy nhất có thể chứng minh thiên phú và năng lực, tự nhiên vẫn là Thất Tinh Tháp.
Bạch Nhạc náo một trận, dù là Lý Phù Nam cũng đê điệu rất nhiều, không phải là hắn thật sợ Văn Trạch, chỉ là không muốn sinh thêm chuyện mà thôi.
Rất nhanh, chuyện Huyết Ảnh Ma Tông sắp có được hai mươi danh ngạch tiến vào Thất Tinh Tháp cũng truyền ra.
Chẳng mấy chốc, chúng nhân liền bị chuyện này hấp dẫn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận