Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 959 - Đánh Vỡ (2)



Chương 959 - Đánh Vỡ (2)




Toàn bộ Thanh Châu, có thể làm cho Chu Mộng Dương tiếp đón, hơn nữa ngụy trang hoàn mỹ thành dáng vẻ chính mình mà không bị phát giác, chỉ sợ cũng chỉ có vị Thiên Thu đại sư truyền Thiên Cơ Biến cho mình kia.
Nghĩ vậy, trong lòng Bạch Nhạc chợt lạnh lẽo, quả thực loại băng hàn kia khó có thể diễn tả bằng lời.
Bạch Nhạc căn bản không để ý tới phản ứng của những hạ nhân này, ánh mắt nhìn sang Bạch Giao, trầm giọng nói:
- Thanh Nhã tỷ ở đâu, dẫn ta đi tìm nàng!
Nghe Bạch Nhạc nói vậy, thân hình Bạch Giao chợt lóe lên, lấy tốc độ cực nhanh bay thẳng đến Thính Hương Thủy Tạ.
Mặc dù không đi theo Bạch Thanh Nhã, thế nhưng nó rất tinh tường khí tức trên người Bạch Thanh Nhã, Bạch phủ lại lớn như vậy, tự nhiên có thể đơn giản đoán được vị trí của Bạch Thanh Nhã.

Oanh!
Bạch Nhạc bước ra một bước, trực tiếp bay qua hồ nước, rơi vào trước Thính Hương Thủy Tạ, sắc mặt cực kỳ khó coi đẩy cửa phòng ra.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ, chỉ có Bạch Giao vừa nhìn thấy một Bạch Nhạc khác, trong mắt liền bốc lên một đạo sát khí khủng bố, nếu như nó không nhớ những lời Bạch Nhạc dặn dò trước đó, chỉ sợ đã nhào đến xé nát đối phương.
Mặc dù Thiên Cơ Biến ngụy trang lợi hại, nhưng đối với Bạch Giao và Bạch Nhạc đã ký kết khế ước thần hồn mà nói, căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì!
Trước đó Bạch Giao còn không biết vì sao Bạch Nhạc vừa trở về đã nổi giận, bây giờ nhìn thấy một Bạch Nhạc khác, tự nhiên liền hiểu ra.
Không nói Bạch Giao phản ứng ra sao, lúc Chu Mộng Dương và một Bạch Nhạc khác nhìn thấy Bạch Nhạc xuất hiện, trong lòng cũng không khỏi thở dài một tiếng, lộ ra vẻ lúng túng.
Bạch Thanh Nhã cũng lập tức trở nên ngây ngốc, ánh mắt chuyển động giữa hai Bạch Nhạc, một câu cũng không nói ra được.
- Xin lỗi, là lão phu sai!
Sau khi yên lặng trong chốc lát, Bạch Nhạc ban đầu thở dài một tiếng, trong nháy mắt liền khôi phục dáng dấp vốn có, nhẹ giọng nói xin lỗi.
Trước khi trở về, thậm chí tâm Bạch Nhạc đã bốc lên sát khí, nhưng mà khi thật sự chứng kiến Mộng Thiên Thu và Chu Mộng Dương, trong lòng không khỏi hơi mềm xuống, đột nhiên sự tức giận tiêu tán hơn phân nửa.
Tuy đối phương cải trang chính mình lừa gạt Bạch Thanh Nhã, khiến Bạch Nhạc tràn ngập sát khí, nhưng cuối cùng Mộng Thiên Thu và Chu Mộng Dương lại là người có ân với hắn, lẽ nào hắn có thể nhẫn tâm ra tay, giết đối phương bịt miệng sao?
Bạch Nhạc cười khổ một tiếng, thở dài nói:
- Thiên Thu đại sư, Chu trưởng lão... Các ngươi hà tất phải như vậy!
- Xin lỗi, Bạch Nhạc, cái chủ ý này là do ta đưa ra! Không nên trách Thiên Thu huynh.
Chu Mộng Dương hơi khom người, cúi đầu với Bạch Nhạc.
Lấy thân phận và tuổi tác của hắn, bất kể như thế nào cũng không cần hành lễ với Bạch Nhạc, bây giờ làm như thế, thật sự là cực kỳ hổ thẹn.
Một mặt là hổ thẹn vì giả trang Bạch Nhạc bị phát hiện, một mặt khác là phát hiện khả năng mình đã hiểu lầm Bạch Nhạc.
Trước đó Bạch Thanh Nhã cũng không biết bọn họ giả trang, thái độ đối với bọn hắn đã đủ rõ ràng, Bạch Nhạc không phải Yến Bắc Thần trong tưởng tượng của bọn hắn.
Huống chi, bất kể như thế nào, bọn hắn lấy loại thủ đoạn này tới lừa dối Bạch Thanh Nhã, cũng đã có vẻ hơi bỉ ổi.
- Chu huynh, chúng ta không cần tranh nhau gánh chịu trách nhiệm, nếu đã làm, vậy thì nên làm tốt chuẩn bị đối mặt với tất cả hậu quả.
Mộng Thiên Thu khoát tay, trầm giọng nói.
- Không sai, chuyện này là chúng ta sai!
Chu Mộng Dương hít sâu một hơi, lập tức nhìn về phía Bạch Thanh Nhã nói:
- Bạch tiểu thư, xin lỗi, chúng ta lừa ngươi, thế nhưng... Đúng như chúng ta nói trước đó, không phải là chúng ta giả tạo, mà là hiện tại thật sự có người từ Duyện Châu đến, có ý đồ bất lợi đối với Bạch Nhạc, chúng ta cũng là tình thế cấp bách, nên mới liều lĩnh dùng phương thức này tới xác minh sự trong sạch của Bạch Nhạc.
Ban đầu nhìn thấy Bạch Nhạc xuất hiện, trong lòng Bạch Thanh Nhã đã thở ra một hơi, bây giờ nghe Chu Đông Dương nói vậy, tâm thần vừa mới hạ xuống, lại không khỏi treo lên.
- Chu trưởng lão, Thiên Thu đại sư, ta cảm ơn ý tốt của các ngươi! Nhưng bất kể như thế nào, các ngươi cũng không nên kéo tỷ tỷ ta vào chuyện này.
Bạch Nhạc khẽ lắc đầu, vẻ mặt có chút lãnh đạm.
Sở dĩ hiện tại hắn có thể bình tâm khí hòa nói chuyện với đối phương như thế, nguyên nhân quan trọng nhất, là bởi vì Bạch Thanh Nhã bình yên vô sự, không bị bất cứ thương tổn gì, hơn nữa lấy ánh mắt của Bạch Nhạc cũng nhìn ra, đối phương không thử thi triển huyễn thuật tới khống chế Bạch Thanh Nhã.
Bất kể Chu Mộng Dương hay là Mộng Thiên Thu đều xem như là có ân đối với Bạch Nhạc, nhưng chuyện này không có nghĩa là, Bạch Nhạc có thể dễ dàng tha thứ bọn hắn tổn thương Bạch Thanh Nhã.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, Bạch Thanh Nhã chính là thân nhân duy nhất của hắn ở trên đời này, ở trình độ nào đó mà nói, thậm chí còn quan trọng hơn so với Vân Mộng Chân.
Bất kể là ai, dám ra tay với Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc cũng sẽ không chút do dự trở mặt.
- Xin lỗi!
Đây đã là lần thứ ba Chu Đông Dương nói xin lỗi.
- Thanh Nhã tỷ, ngươi ra ngoài trước đi, ta có chút chuyện, muốn nói riêng với Chu trưởng lão và Thiên Thu đại sư.



Bạn cần đăng nhập để bình luận