Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1075 - Thần hồn tan vỡ (2)



Chương 1075 - Thần hồn tan vỡ (2)




Bạch Nhạc ôm Hà Tương Tư trong lòng, thần niệm khẽ động, lập tức có một luồng thần hồn chi lực chậm rãi rót vào trong cơ thể Hà Tương Tư, cố gắng giúp nàng ổn định thần hồn.
- Vô dụng thôi, Bạch sư đệ, ở giây phút cuối cùng có thể gặp lại đệ, ta đã rất thỏa mãn rồi.
Hà Tương Tư nắm tay Bạch Nhạc, nhẹ nhàng nói:
- Bạch sư đệ, ta có thể cầu đệ một chuyện được không?
Bạch Nhạc không ngừng rót thần hồn chi lực vào trong cơ thể Hà Tương Tư, hắn trầm giọng nói:
- Đừng nói nhảm, ta nhất định có thể chữa khỏi cho tỷ. Chỉ cần tỷ sống sót, cầu xin điều gì ta cũng đồng ý.
Tuy nhiên, lúc này Hà Tương Tư không hề có ý từ bỏ, nàng quật cường nhìn Bạch Nhạc, nhẹ giọng nói:
- Ta biết, cái chết của Mộng trưởng lão khiến đệ không thể buông bỏ. Nhưng mà, cho dù thế nào đi nữa, Mộng trưởng lão cũng là trưởng lão của Thất Tinh Tông, người sẽ không muốn nhìn thấy ngươi và Thất Tinh Tông bất hòa. Bạch sư đệ, hứa với ta, đừng hận lão tổ, càng đừng hận Thất Tinh Tông.
Hà Tương Tư lúc này đã rất yếu rồi, thế nhưng vẫn kiên trì nói hết những lời này, chuyện này khiến Bạch Nhạc cảm thấy hơi khó chịu!
Mộng Thiên Thu như thế, Hà Tương Tư cũng như thế.
Khi còn ở Linh Tê Kiếm Tông, Bạch Nhạc chỉ là một tên tạp dịch, nhờ có Thông Thiên Ma Quân và Vân Mộng Chân, hắn mới có thể một bước lên mây trở thành đệ tử chân truyền, thế nhưng Bạch Nhạc cũng chẳng có tình cảm gì đặc biệt, có thể vượt lên sự sống chết với tông môn cả.
Nhưng Mộng Thiên Thu và Hà Tương Tư thì lại khác.
Bọn họ sẵn sàng cống hiến mọi thứ cho tông môn, bởi vì đối với họ mà nói, tông môn giống như nhà.
Cho dù tông môn có lỗi lầm gì với họ, thì trong lòng họ từ đầu đến cuối cũng không cách nào có thể dứt bỏ tình cảm với tông môn.
Mộng Thiên Thu bị Tinh Hà Lão Tổ ruồng bỏ, nhưng cho tới chết ông cũng không quên Thất Tinh Tông, mà Bạch Nhạc lại không có cách nào để buông bỏ chấp niệm này, đây chính là lý do vì sao hắn rời khỏi Thất Tinh Tông.
Đây không phải vấn đề ai đúng ai sai, mà là do tình cảm khác biệt.
Bây giờ Hà Tương Tư cũng giống như vậy.
Bạch Nhạc nhìn Hà Tương Tư, hốc mắt hắn lúc này không khỏi hơi nhòe.
Những oán niệm trước đây đối với Thất Tinh Tông coi như tiêu tan hoàn toàn theo lời nói của Hà Tương Tư.
Đây là sự cứu rỗi mà Mộng Thiên Thu và Hà Tương Tư đã dùng sinh mạng của mình để đánh đổi.
Bạch Nhạc nhìn ánh mắt kiên nghị của Hà Tương Tư, trong lòng mềm nhũn, cuối cùng hắn nhẹ nhàng nói:
- Ta đồng ý hứa với tỷ.
- Cảm ơn đệ!!!
Hà Tương Tư không kìm được nước mắt khi nghe Bạch Nhạc đồng ý:
- Bạch sư đệ, đệ biết không... Ta thích đệ, lúc đệ giáo huấn Mạc Vân Tô để trút giận thay ta, ta đã bắt đầu thích đệ rồi.
- ... Ta biết ta không xứng với đệ, thế nhưng... Ta sắp chết rồi, hãy để ta ích kỷ một lần đi! Ta không hi vọng xa vời đệ có thể thích ta, nhưng chỉ cần mười năm, hai mươi năm sau, chỉ cần đệ có thể nhớ ta đã từng tồn tại, như vậy là đủ rồi.
Hà Tương Tư đưa tay sờ gương mặt Bạch Nhạc, giọng nói càng ngày càng nhỏ, hơi thở cũng dần dần yếu đi.
Bạch Nhạc dù có cố gắng đến đâu vẫn không thể ổn định được linh hồn vỡ nát của nàng.
Văn Trạch chẳng mấy chốc cũng đuổi tới, giận dữ mắng:
- Bạch Nhạc, huynh bị gì vậy! Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô nương ấy thật sự sẽ chết mất.
Đầu óc Bạch Nhạc không kịp phản ứng, không hiểu hỏi:
- Huynh nói cái gì?
- Ngu ngốc!!! Chỉ cần đừng để linh hồn nàng ấy hoàn toàn vỡ nát thì vẫn có thể cứu được.
- Huynh nghĩ đây là đâu? Đây là Đạo Lăng Thiên Tông. Chỉ cần Hà cô nương còn một hơi thở, một sợi thần hồn thì vẫn có thể cứu.
Văn Trạch tức giận giậm chân, mắng:
- Theo ta đến Thánh Nữ Phong, bây giờ chỉ có Thánh Nữ mới có thể cứu nàng ấy thôi.
Nơi này là Đạo Lăng Thiên Tông.
Chính câu nói này ẩn chứa một sự tự tin mà người ngoài không thể tưởng tượng nổi.
Thần hồn của Hà Tương Tư đã bắt đầu tan rã, ở bất kỳ chỗ nào khác, cho dù là lão tổ Tinh Hải Cảnh ra tay, cũng không thể cứu sống nàng được.
Lúc trước, Bạch Nhạc tận mắt nhìn thấy Mộng Thiên Thu chết vì điều này, nên bây giờ hắn chẳng hề có suy nghĩ là có thể cứu được Hà Tương Tư.
Người của Thất Tinh Tông lại càng không tưởng tượng nổi.
Nhưng lời nói của Văn Trạch đột nhiên khiến trái tim mọi người kịch liệt run lên.
Nơi này là Đạo Lăng Thiên Tông, chỉ cần vẫn còn một hơi thở, một sợi thần hồn, thì vẫn có khả năng tạo ra kỳ tích.
Trái tim của hắn đột nhiên nhảy lên, ban đầu Bạch Nhạc vẫn còn chút do dự, sau đó liền ôm lấy Hà Tương Tư, bay thẳng về phía Thánh Nữ Phong.
Mặc dù lúc trước bị Triệu Thụy chặn dưới Thánh Nữ Phong, nhưng Bạch Nhạc vẫn nhớ vị trí của chỗ đó, hiện tại thậm chí không cần Văn Trạch dẫn đường.
Về phần người của Càn Khôn Kiếm Tông, hắn cũng không thèm để ý.
Cho đến khi Bạch Nhạc bay đi, đám người Càn Khôn Kiếm Tông vẫn chưa hoàn hồn, trong mắt tên đệ tử cầm đầu càng lộ ra vẻ buồn bực khó tả.
Mặc dù có nguyên nhân là Hà Tương Tư bị thương sắp chết, nhưng điều này vẫn không thể thay đổi sự thật... Hắn ta đã bị xem nhẹ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận