Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1126 - Tái chiến với Vệ Phạm Dạ



Chương 1126 - Tái chiến với Vệ Phạm Dạ




Bây giờ trong tay Vân Mộng Chân vẫn không có Côn Ngô Kiếm, nếu nàng lại lần nữa đối mặt với sự chém giết của Dạ Nhận, liệu còn có thể toàn thân trở ra không?
Nghĩ vậy, trong lòng Bạch Nhạc lập tức có quyết định. Ngay sau đó, Nghịch Ma Kiếm đã vào tay, cả người hắn lao như điên vào giữa vùng bão táp loạn đao.
...
- Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc dĩ nhiên không biết là tên mình vì trời xui đất khiến nên đã truyền khắp thiên hạ, dù là Diệp Lăng Vân hay Mặc Kình, giờ đây cũng đều nhớ cái tên này.
Khi những người khác mạnh ai nấy đánh, chỉ nghĩ làm sao tranh đoạt cơ duyên, chỉ có mình Bạch Nhạc từ đầu lại chọn cách trực tiếp nhất mà đến bức ép đám Ma Đạo xông vào để hỏi ra chân tướng, hơn nữa, khi lấy được đáp án rồi thì lập tức xông vào giữa bão táp loạn đao. Cho dù là phần này tâm cơ, hay là can đảm và dũng khí, đều khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
Nhân vật như vậy, tuy bây giờ thực lực còn hơi kém, nhưng tiền đồ sau này sẽ có vô hạn chờ mong.
Diệp Lăng Vân lắc đầu, trong lòng không khỏi hơi tiếc nuối.
Nhân vật như thế, ấy vậy mà lại nhập bọn với người của Đại Càn vương triều, đương nhiên bây giờ cũng xa cách với Đạo Lăng Thiên Tông.
Nhưng đối với Diệp Lăng Vân, đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi, sự chú ý của ông ta bây giờ đương nhiên sẽ không tiếp tục tập trung vào Bạch Nhạc.
Người ông ta chú ý nhất bây giờ vẫn là Vân Mộng Chân. So sánh với những tồn tại như Tư Đồ Lăng Phong và những kẻ xuất sắc nhất trong Ma Đạo, Bạch Nhạc vẫn còn kém rất nhiều, không đáng để ông ta bỏ quá nhiều tâm tư.
Người hiểu rõ ngươi nhất, thường không phải bạn bè, mà là kẻ địch. Cũng như hiện giờ trong Thượng Cổ Cấm Địa, kẻ chú ý Bạch Nhạc nhất không phải ai khác, mà là Triệu Thụy và Vệ Phạm Dạ.
So với thiên tài đứng đầu thiên hạ như Tư Đồ Lăng Phong, Triệu Thụy và Vệ Phạm Dạ biết rõ, bọn họ tuy cũng xuất sắc, nhưng nếu đi so với thiên tài đứng đầu mà nói, cho dù có tranh, cũng sẽ không có cơ hội gì.
Nếu đã thế, không bằng bước lùi để mong được lợi khác. Cứ nhân cơ hội bước vào Thượng Cổ Cấm Địa để ép Bạch Nhạc bại lộ thân phận, hoặc là giết chết hắn, đây mới là lựa chọn tốt nhất.
Vốn Bạch Nhạc ở phía ngoài cùng, Triệu Thụy và Vệ Phạm Dạ không thể phát hiện hành tung của hắn. Nhưng một khi Bạch Nhạc bắt đầu xông vào trong bão táp loạn đao, Triệu Thụy và Vệ Phạm Dạ đã rất nhanh xác định được vị trí của hắn.
Vệ Phạm Dạ gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo.Hắn là người đầu tiên xông về phía Bạch Nhạc.
Cũng không phải hắn muốn xung phong, mà giờ tình hình đã thế này, hắn ta không còn lựa chọn nữa.
Lúc trước hắn xúi giục Triệu Thụy nhắm vào Bạch Nhạc, nhưng vì chuyện của Tam hoàng tử mà đã bị Bạch Nhạc phát hiện. Giữa Vệ Phạm Dạ hắn và Bạch Nhạc đã không còn chỗ giảng hòa, nếu không thể mượn cơ hội lần này, giết Bạch Nhạc trong Thượng Cổ Cấm Địa, sau này ắt thành họa lớn.
Kế hoạch của Vệ Phạm Dạ vốn là mượn tay Tư Đồ Lăng Phong trừ khử Bạch Nhạc, nhưng hắn không ngờ, sau khi bước vào Thượng Cổ Cấm Địa lại gặp cơ duyên xuất hiện nhanh như thế. Chuyện lớn bực này, Tư Đồ Lăng Phong đương nhiên không chần chừ, còn việc hắn ta đã đồng ý với Triệu Thụy thì sớm đã vứt ra sau não.
Nên chăng, chỉ có khi Vệ Phạm Dạ hắn ra tay mới có thể ngăn cản Bạch Nhạc, nhằm giúp Triệu Thụy có nhiều thời gian chuẩn bị hơn, rồi nghĩ cách vây giết Bạch Nhạc.
Trên người Vệ Phạm Dạ lập tức lộ ra một vầng ráng bảy màu, Tiên Liên dưới chân nở rộ, trực tiếp ngăn cản lối đi của Bạch Nhạc.
Cho dù có là Bạch Nhạc, nhưng khi đối mặt với một Vệ Phạm Dạ đang toàn lực đối phó, hắn vẫn bị ngăn lại như thường. Hơn nữa, có một chuyện không thể phủ nhận là hôm nay Bạch Nhạc cũng đã nảy sát tâm với Vệ Phạm Dạ, y như cách mà Vệ Phạm Dạ đối với hắn.
Trong Quảng Hàn Thiên Cung, Bạch Nhạc để Vệ Phạm Dạ sống sót, để rồi từ bấy đến nay hắn ta cứ như âm hồn bất tán cứ bám riết lấy mình, lại năm lần bảy lượt ra đòn sát thủ. Thù hận này, sớm đã đến bước đường không thể hóa giải.
Lúc ở Đạo Lăng Thiên Tông, Bạch Nhạc hắn không có cơ hội ra tay với Vệ Phạm Dạ, nhưng hôm nay tên này đã tự mình dâng tới cửa, trong lòng Bạch Nhạc sao có thể không trỗi sát niệm?
Vệ Phạm Dạ lạnh lùng nhìn Bạch Nhạc, mở lời trước:
- Bạch phủ chủ, lâu quá không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?
Sát ý trên người Bạch Nhạc, Vệ Phạm Dạ đương nhiên cũng cảm thấy, nhưng hắn vẫn không thèm quan tâm. Lúc này phải ra tay đã là cục diện ngươi chết ta sống, hắn há lại sợ ý niệm muốn giết người của Bạch Nhạc?
Khóe miệng Bạch Nhạc hơi nhếch lên, lộ ra vẻ trào phúng nồng đậm, lạnh lùng nói:
- Vệ Phạm Dạ, ngươi năm lần bảy lượt ra tay với ta, bộ ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?
- Sao ta lại ra tay với ngươi, trong lòng Bạch phủ chủ tự hiểu rõ, những câu dư thừa này không cần phải hỏi.
Vệ Phạm Dạ không chút hốt hoảng, trầm giọng nói:
- Nghe nói ngươi có được kiếm của Diệp Huyền đại sư, hôm nay đang muốn lĩnh giáo.
Hắn ta dứt lời thì lật cổ tay một cái, trường kiếm vào tay, rồi không hề do dự mà hung hăng chém về phía Bạch Nhạc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận