Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 433 - Logic của cường giả



Chương 433 - Logic của cường giả




Như thế, nếu mình không nghiêm lệnh, có trời mới biết Mộ Dung Thiên Kiếm sẽ dày vò Bạch gia thành bộ dạng gì, chỉ bằng mỗi mình Mộ Dung Tử Yên sợ rằng khó mà ngăn được hắn.
Dù đối với những người Bạch gia khác, thực ra Bạch Nhạc đều không có cảm tình quá sâu, nhưng nơi này nói thế nào cũng là nhà hắn, làm sao có thể nhìn nhà mình bị Mộ Dung Thiên Kiếm giày vò cho ô yên chướng khí.
Có những lời này, đoán chừng Mộ Dung Thiên Kiếm sẽ không dám hành sự ngang ngược.
Còn về hạ nhân Mộ Dung gia, có ví dụ ở Mộ Dung gia ngày hôm qua, hẳn sẽ không ai dám làm trái ý hắn.
- Vâng!
Vốn Mộ Dung Tử Yên còn có chút bận tâm Mộ Dung Thiên Kiếm làm càn, nhưng nghe nói thế, trong lòng lập tức buông lỏng.
Mặc dù trên thực tế không có giao tình gì với Bạch gia, nhưng nhìn Bạch gia, nàng lại nhớ tới Mộ Dung gia trước đây, đặt biệt là Bạch Thanh Nhã, thấy được đối phương, quả thực như thấy được chính mình trong quá khứ vậy.
Phân phó việc này xong, Bạch Nhạc lập tức mang theo Tô Nhan đi ra, nhàn nhạt phân phó nói
- Nghe nói ngươi đến từ Thính Hương Thủy Tạ gì đó, dẫn ta tới nơi kia nghỉ ngơi.
Há hốc mồm, Bạch Thanh Nhã vốn định cự tuyệt, rốt cuộc Thính Hương Thủy Tạ một mực là chỗ ở của Bạch Nhạc, chỉ là với tình hình này, nàng nơi nào còn dám nói cự tuyệt.
Còn về Tô Nhan, càng là không hề có nửa điểm do dự, lập tức dẫn Bạch Nhạc đến thẳng Thính Hương Thủy Tạ.
Lúc này nàng quả thực có một bụng vấn đề muốn hỏi Bạch Nhạc, tự nhiên biết, nếu Bạch Nhạc đã cố ý lộ ra thân phận trước mặt nàng, tất có lời muốn nói, há sẽ còn do dự.
Nhất là nghĩ đến, ngay cả Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc đều không cho biết, lại nguyện ý nói cho nàng, trong lòng bất giác liền cảm thấy vui vẻ.
Đương nhiên, cũng có cả mừng thầm, trước đó nàng tuy có chút do dự, song cuối cùng vẫn không vứt bỏ Bạch Thanh Nhã, đào tẩu một mình, bằng không, hiện tại kết cục chờ đợi nàng hẳn đã khác.
Điều này càng khiến Tô Nhan kiên định với ý niệm gắt gao theo đuổi bước chân Bạch Nhạc.

- Tô Nhan bái kiến công tử!
Về đến Thính Hương Thủy Tạ, Tô Nhan lập tức lần nữa quỳ gối hành lễ, chỉ là lần này trong lòng lại tràn ngập hoan hỉ.
Mặc dù hiện tại Bạch Nhạc đang biến ảo dung mạo, thậm chí ngay cả khí tức cũng thay đổi, nhưng ngay khi Bạch Nhạc đánh luồng ma khí kia vào trong cơ thể nàng, nàng liền có thể khẳng định đối phương chính là Bạch Nhạc.
Trên đời này thứ gì đều có thể làm giả, chỉ duy có Thông Thiên Ma Công là không thể làm giả!
- Đứng lên đi, ngươi làm rất tốt.
Khoát khoát tay, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
Từ sau khi Tô Nhan tới, Thính Hương Thủy Tạ liền gần như không cho phép hạ nhân ở lại, mặc dù có chuyện, cũng xử lý xong lập tức đi ngay, mấy ngày nay Bạch Nhạc không ở trong phủ, tự nhiên càng phải như vậy, nói chuyện ở đây, Bạch Nhạc không việc gì phải kiêng dè.
- Công tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đứng thẳng người dậy, Tô Nhan nhìn bộ dạng bây giờ của Bạch Nhạc, hiếu kỳ hỏi.
- Được chút chỗ tốt, nhưng cũng gặp phải phiền toái, Bạch Nhạc tạm thời không cách nào lộ diện, nhưng món nợ này, kiểu gì cũng phải tính sổ.
Nhướng mắt lên, Bạch Nhạc nhàn nhạt giải thích.
Chỉ chịu đòn không đánh trả không phải tính cách của Bạch Nhạc.
Bị tông chủ Thất Tinh Tông tính kế, nhưng sự việc lại toàn bởi mình mà lên, không trách được người ta, cục tức này, tự nhiên chỉ có thể trút lên đầu người khác.
Rất hiển nhiên, Huyết Ảnh Ma Tông và đám chạy tới muốn cướp đoạt bảo vật sẽ là chỗ cho hắn trút giận.
- Hôm nay ta nghe nói, công tử xông qua Thất Tinh Tháp, lực áp Lý Phù Nam và Mạc Vô Tình, trở thành Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu, chẳng lẽ có liên quan đến việc này?
Trong lòng như bị mèo cào, Tô Nhan nhịn không được hỏi tiếp.
Thời gian qua Tô Nhan một mực ở tại Bạch gia, ít có liên hệ gì với bên ngoài, chỉ dựa vào Bạch gia được đến chút tin tức, tự nhiên bế tắc lạc hậu.
Bật cười, Bạch Nhạc tự nhiên nghe ra được, thời gian qua ở lại đây cũng khiến Tô Nhan buồn bực hỏng, thế là không khỏi lắc lắc đầu, mãi một lúc mới giải thích:
- Nói thế cũng được, ta được đến tiền cược của Tử Dương Chân Nhân và Huyết Ảnh Ma Quân, lại rời khỏi Thất Tinh Tông, hệt như trẻ nít ôm thêm một đống vàng đi dạo phố, ai mà không đỏ mắt?
Ngồi xuống, Bạch Nhạc cũng không nóng nảy, chậm rãi kể lại đầu đuôi sự thể cho Tô Nhan.
- Thất Tinh Tông kia thật là đáng chết, theo ta thấy, món nợ này chúng ta sớm muộn phải tính sổ với Thất Tinh Tông.
Nghe xong hết thảy, Tô Nhan không khỏi tức tối nói.
- Thất Tinh Tông vốn không thiếu nợ gì ta.
Lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Nói đi cũng phải nói lại, nếu ta đã giết đệ tử chân truyền Thất Tinh Tông ngay trước mặt bao nhiêu, lại không chịu bái nhập Thất Tinh Tông, bị lạnh nhạt cũng là điều hẳn nên, là chính ta suy nghĩ không chu đáo.
Trên đời này có hai loại logic!
Một loại là logic của cường giả, sau khi xảy ra vấn đề, vĩnh viễn sẽ không oán trời trách đất, mà sẽ phản tỉnh xem bản thân có chỗ nào làm không tốt.
Mà một loại khác thì là logic của kẻ yếu, sẽ chỉ quy kết hết thảy vấn đề và sai lầm lên đầu người khác.



Bạn cần đăng nhập để bình luận