Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 809 - Trở về tông (2)



Chương 809 - Trở về tông (2)




Bạch Nhạc ngẩn người, vẻ hơi ngoài ý muốn:
- Bạch Nhạc bái kiến giáo chủ.
Bạch Cốt phu nhân liếc Bạch Nhạc một cái, lạnh lùng nói:
- Lần này Bạch phủ chủ ngược lại rất là khách sáo.
Bạch Nhạc nghe ra ý giễu cợt trong lời nói của đối phương, hắn cũng không khỏi lộ vẻ hậm hực sờ mũi một cái.
Không phải hắn muốn khách sáo, mà thật sự là không thể nào không khách sáo!
Lần trước bên trên thuyền Bạch Cốt, bản thân Bạch Cốt phu nhân bị trọng thương, lại trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị nên bị Thông Thiên Ma Công cắn nuốt sức mạnh còn sót lại, đối mặt với Bạch Nhạc, nàng ta căn bản không hề có sức chống cự, lúc này mới bị Bạch Nhạc ép ký các loại hiệp ước không bình đẳng, thậm chí còn bị tên khốn này ‘sàm sỡ’.
Cho dù là bây giờ, khi nàng ta nhớ lại cũng vẫn thấy ngứa răng.
Mặc dù ngại vì lời thề, nàng ta không thể làm gì Bạch Nhạc, nhưng nàng ta vẫn có thể tìm cớ dập hắn một trận.
Trên thực tế, Bạch Cốt phu nhân cũng đang có ý định này, chỉ là nàng ta lại không ngờ Bạch Nhạc quá ranh ma, vừa thấy mặt đã bày tư thái vô cùng thấp, nghiễm nhiên là bộ dạng bé ngoan, nếu chỉ nhìn bộ dạng này bây giờ, ai mà ngờ rằng cái tên này lúc trước cũng có cái biểu cảm đáng hận như thế chứ?
- Giáo chủ nói giỡn, đối mặt giáo chủ, Bạch Nhạc nào dám có nửa phần bất kính.
- Cầm đi!
Đầu ngón tay Bạch Cốt phu nhân vẩy một cái, lập tức có một chiếc nhẫn trữ vật bay về phía Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc tiện tay tiếp nhận, chỉ liếc một cái, hắn đã lập tức hài lòng đến mức mặt mày rạng rỡ.
Những linh dược không thể nào góp đủ đối với hắn bây giờ lại chỉnh tề đặt trong giới chỉ theo yêu cầu của danh sách, không thiếu nửa cái, đối với Bạch Nhạc, bản thân chuyện này đã là một kinh hỉ lớn rồi.
- Cái này sao được, còn để giáo chủ tự mình đưa tới cho ta.
Bạch Nhạc nhìn Bạch Cốt phu nhân, mặt đầy tươi cười, vờ vịt nói.
Bạch Cốt phu nhân hừ nhẹ một tiếng, cũng lười đáp lại lời của hắn.
Nàng ta nào dám nói ra chuyện âm thầm bị ăn thiệt thòi trong tay Bạch Nhạc được chứ, huống chi, chuyện này cũng căn bản không thích hợp để người khác biết được.
Hơn nữa, đừng nhìn nàng ta đưa ra nhẹ tênh thế, nhưng thực tế thì những linh dược này quả thật vô cùng trân quý.
Rất nhiều linh dược đều là thứ mà dù ngươi có bao nhiêu linh thạch cũng rất khó để lấy được, một món tiền lớn như thế, cho dù là nàng ta cũng có chút không nỡ, nhưng giao cho người khác, sao nàng ta có thể yên tâm.
Nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Bạch Nhạc bảo nàng ta đưa một phần y chang như vậy tới nữa, nàng ta mới thật sự là hộc máu!!!
Đương nhiên, nàng ta cũng có thể chống chế, dù sao lúc trước khi phát thề, nàng ta cũng không nói nhất định sẽ cho Bạch Nhạc nhiều linh dược như vậy, nhưng nếu nàng ta đã biết thân phận của Bạch Nhạc rồi, như vậy thì đối với Bạch Cốt phu nhân, những thứ này như một món tiền cược vậy.
Nếu chỉ vỏn vẹn là cầu thoát thân mà làm gãy mất phần liên quan này, nàng ta mới thật sự là lỗ lớn.
Thậm chí ngay cả bản thân Bạch Nhạc bây giờ cũng không hiểu nổi cái thân phận truyền nhân của Thông Thiên Ma Quân này mang giá trị lớn bao nhiêu đâu.
Bạch Cốt phu nhân giữ bình tĩnh lại, lúc này mới chậm rãi nói:
- Vân Mộng Chân vẫn luôn truy tìm tung tích của ta. Ngươi cũng không thể bảo ta chỉ mãi bị đánh mà không đánh trả lại được đúng không? Ngươi cảm thấy nên giải quyết chuyện này như thế nào đây?
- Đừng có nói vẻ uất ức như thế, Vân Mộng Chân chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây, nếu có thể tìm được ngươi dễ dàng như thế, Bạch Cốt Thần Giáo đã sớm bị diệt không biết bao nhiêu lần rồi.
Bạch Nhạc liếc Bạch Cốt phu nhân một cái, nói:
- Ta cũng không tin ngươi sẽ không chuẩn bị chút nào. Ngươi tới đây là bởi vì, các ngươi cũng định ra tay với Vân Mộng Chân đúng không?
Trước khi trở về, Bạch Nhạc đã nhận được một chút tin tức từ bên phía Trần Kiếm Phong, đương nhiên bây giờ hắn có thể dễ dàng đoán được ý định thật sự của đối phương.
- Chuyện này không liên quan gì tới ta cả.
Bạch Cốt phu nhân lắc đầu, từ tốn nói:
- Người thật sự muốn giết Vân Mộng Chân rất nhiều, đến bây giờ Đạo Lăng Thiên Tông lại không có bất cứ phản ứng gì. Không ai muốn ra tay với nàng ta mới là kỳ lạ đấy.
Bạch Nhạc nhìn Bạch Cốt phu nhân, nghiêm túc hỏi:
- Về chuyện này, ngươi biết được bao nhiêu?
- Không nhiều, cũng không ít.
Dường như Bạch Cốt phu nhân hoàn toàn không có chút dao động cảm xúc nào, nàng ta thản nhiên đáp:
- Cũng giống như lần trước, cùng lắm thì ta chỉ xem như là tham dự vào mà thôi. Chỉ là cục diện lần này vô cùng phức tạp, chỉ sợ Nguyệt Lâm Tiên và Bắc Đẩu Lão Tổ đều sẽ ra tay. Không đến một khắc cuối cùng, không ai biết được người nào mới là người thắng cuối cùng trên ván cờ Duyễn Châu này.
Bạch Cốt phu nhân nói hời hợt, nhưng dù là như thế, Bạch Nhạc cũng rất dễ dàng có thể ngửi được hơi thở nguy hiểm trong đó.
Bạch Nhạc yên lặng chốc lát, trầm giọng hỏi:
- Còn bao nhiêu thời gian?
- Khoảng nửa tháng.
Bạch Cốt phu nhân giải thích:
- Đạo Lăng Thiên Tông không thể nào cứ không có phản ứng gì, nửa tháng gần như đã là cực hạn rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận