Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1297 - Dùng kiếm để đòi lại công bằng



Chương 1297 - Dùng kiếm để đòi lại công bằng




Bạch Nhạc ôm thi thể Mộng Thiên Thu, hắn không có ý định bỏ xuống mà thong dong cất lời:
- Tiểu Bạch, từ giờ trở đi, ai dám động đến thì liền giết luôn. Hôm nay, kể cả có phải nhuộm máu Thất Tinh Tông, chúng ta cũng phải đòi lại công bằng cho Thiên Thu đại sư.
- Gràoo!!!
Nghe lời dặn của Bạch Nhạc, Tiểu Bạch Long lập tức bộc phát ra sát khí đáng sợ. Một tiếng rồng gầm vang lên, khí thế kinh hoàng kia cuộn trào sôi sục, những đệ tử Thất Tinh Tông hơi yếu một chút đều bị dọa nhũn chân, ngã ngồi ra đất.
Không phải do bọn họ không chịu nổi mà là do Tiểu Bạch Long bộc phát khí thế tối đa quá đáng sợ.
- Làm càn!!!
Tinh Hà Lão Tổ bị Bạch Nhạc chọc tức đến nỗi mắt đầy lửa giận, trong nháy mắt, cả Thất Tinh Tông dường như chấn động theo cơn giận của ông ta.
Trận pháp hộ tông.
Trong chốc lát, tất cả linh khí của Thất Tinh Tông dường như đều được ngưng tụ đến, rồi hóa thành một màu bàng bạc chiếu rọi khắp không trung.
Trên Thất Tinh Tháp hiện lên một luồng ánh sáng lung linh bao trùm lên Thất Tinh Tông để bảo vệ nó.
Trước khi Bạch Nhạc đến, Tinh Hà Lão Tổ đã biết sự đáng sợ của hắn. Nếu ông ta không chuẩn bị trước thì sao dám cứng đối cứng với hắn như vậy được.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, trận pháp hộ tông này của Thất Tinh Tông là thứ khiến hắn lo lắng nhất.
- Bạch Nhạc, ngày xưa ngươi đã từng nhận được truyền thừa của bản tông từ Thất Tinh Tháp, bây giờ ngươi lại dám cuồng vọng nói sẽ nhuộm máu Thất Tinh Tông... Kẻ vong ân phụ nghĩa như vậy, quả thật không hổ danh là Ma Đạo, trước đây đáng lẽ lão phu nên trực tiếp giết ngươi mới đúng.
Bạch Nhạc hơi nheo mắt, tầm mắt của hắn không tự chủ nhìn sang phía đỉnh Thất Tinh Tháp.
Từ lúc mới bước vào Thất Tinh Tháp, Bạch Nhạc đã biết hạch tâm của trận pháp Thất Tinh Tông chính là Thất Tinh Tháp.
Bảy tòa đại điện vây quanh chủ phong, lấy đó làm trụ cột để xây dựng Thất Tinh Tháp, chẳng những đó là mảnh đất truyền thừa của Thất Tinh Tông mà còn là vị trí của mắt trận hộ tông.
Bạch Nhạc của ngày xưa không chỉ một lần cảm thán sự cường mạnh của Thất Tinh Tông. Chỉ là hắn không ngờ, có một ngày trận pháp hộ tông này lại dùng để đối phó với chính bản thân mình.
Nghĩ đến đây, Bạch Nhạc không khỏi chạnh lòng.
- Lão Tổ, không được đâu! Dù sao Bạch Nhạc cũng không phải người ngoài, trên Đạo Lăng Sơn huynh ấy cũng từng nhiều lần bảo vệ tông ta, cần gì phải làm vậy?
Ngay lúc đó, Dương Bằng chen qua đám người, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tinh Hà Lão Tổ, lo lắng nói.
Một bên là Bạch Nhạc - bạn của hắn, một bên là Lão Tổ nhà mình, trong lòng hắn cũng cực kỳ khó xử, bởi vậy nên nãy giờ hắn đều không dám lên tiếng. Nhưng tình hình bây giờ lại thay đổi đột ngột, mắt thấy hai bên thật sự sắp ra tay, lúc này Dương Bằng mới không thể không đứng ra.
- Bạch Nhạc, Thiên Thu đại sư dẫu gì rốt cũng là trưởng lão của tông ta, nếu ngài ấy ở dưới suối vàng mà biết được thì tuyệt đối không mong muốn huynh trở thành kẻ thù với tông ta đâu.
Hà Tương Tư cũng đứng ra khom người với Bạch Nhạc, gấp giọng khuyên.
- Xin Lão Tổ nghĩ lại!!!
Có Dương Bằng và Hà Tương Tư dẫn đầu, những đệ tử mà ngày xưa Bạch Nhạc quen biết cũng lần lượt chen lên, đồng loạt quỳ xuống.
Thấy cảnh tượng như vậy, kể cả có là Bạch Nhạc thì cũng không khỏi mềm lòng.
Dù hắn luôn bực tức chuyện Tinh Hà Lão Tổ lạnh nhạt với Mộng Thiên Thu, nhưng nói thế nào đi nữa thì giữa hắn và Thất Tinh Tông cũng có mối quan hệ dây dưa không dứt, không phải cứ muốn chặt đứt là có thể chặt được, điều này là sự thật.
Bạch Nhạc ngẩng đầu, trầm giọng nói:
- Tinh Hà Lão Tổ, ân oán giữa ta và Thất Tinh Tông không cần nhắc lại nữa. Chỉ có điều chuyện xảy ra với Thiên Thu đại sư, ngài nhất định phải đưa ra một câu trả lời thỏa đáng, ta không thể để ngài ấy chết không rõ ràng như vậy được. Chỉ cần ngài xin lỗi Thiên Thu đại sư, ta sẽ xuống núi, coi như giải quyết xong mọi ân oán.
Trước đó hắn có nói sẽ nhuộm máu Thất Tinh Tông, nhưng đó chỉ là lời nói lúc giận lẫy. Về tình về lý, hắn không thể thật sự ra tay nhuộm máu Thất Tinh Tông được. Mà nếu chuyện chỉ liên quan đến mình, cho dù có thua thiệt thì Bạch Nhạc hắn sẽ chỉ đoạn tuyệt hết mọi ân oán, không so đo nữa. Nhưng nếu chuyện có liên quan đến Mộng Thiên Thu, Bạch Nhạc không thể tự thuyết phục bản thân ngừng tay lại.
- Xằng bậy!!!
Ánh mắt Tinh Hà Lão Tổ hiện lên vẻ lạnh lùng, ông ta cất lời:
- Mộng Thiên Thu do chống lại Thận Lâu Vương nên mới chết, vốn ông ấy có công với tông ta, lão phu tất nhiên sẽ an táng long trọng. Hai chữ xin lỗi này ở đâu ra? Huống chi, đây là chuyện của tông ta, còn chưa tới lượt một người ngoài như ngươi nhúng tay vào.
Dương Bằng, Hà Tương Tư và những đệ tử khác cầu tình có thể khiến Bạch Nhạc mềm lòng, nhưng lại không thể lay động tâm trí của Tinh Hà Lão Tổ.
So với tâm tính thiếu niên của Bạch Nhạc, Tinh Hà lão tổ lý trí hơn rất nhiều.
Chuyện xảy ra lúc đó, ông ta quyết định từ bỏ Bạch Nhạc và Mộng Thiên Thu tuy là vì muốn đảm bảo an toàn cho phần lớn những người khác, nhưng nếu ông ta cứ thế thừa nhận thì không khỏi sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới uy tín và danh dự của bản thân. Nên dù thế nào, ông ta cũng sẽ không thừa nhận, chứ đừng nói chi là xin lỗi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận