Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 204 - Bạch Cơ Biến (2)



Chương 204 - Bạch Cơ Biến (2)




- Sao không để hạ nhân báo? Mộc ca nhi, tiểu Nhạc đang ở Thính Hương Thủy Tạ, ta dẫn ngươi đi gặp hắn.
- Lâm thời có một số việc, đi ngang qua thành Thanh Châu, cố ý trở về thăm một chút.
Phất tay, Bạch Nhạc thản nhiên mở miệng nói,
- Các ngươi đi xuống đi, ta có lời muốn nói với Thanh Nhã tỷ.
- Vâng, Mộc thiếu gia!
Trong nhất thời, tất cả hạ nhân trong đại sảnh đều lui xuống.
- Mộc ca nhi, ngươi có việc tìm ta à?
Có chút bất ngờ nhìn đối phương, Bạch Thanh Nhã khó hiểu hỏi.
- Đúng vậy, nhiều ngày rồi không thấy Thanh Nhã tỷ, có chút nhơ nhớ.
Khóe miệng gợi lên một nụ cười, Bạch Nhạc đi thẳng tới bên cạnh Bạch Thanh Nhã, vươn tay ra muốn ôm đối phương.
Lập tức, sắc mặt Bạch Thanh Nhã thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.
- Mộc ca nhi, xin ngươi tự trọng một chút.
Trước giờ, ấn tượng của Bạch Thanh Nhã đối với Bạch Mộc cũng không tệ lắm, nhưng ai có thể ngờ được, Bạch Mộc lại đột nhiên vô lễ vô lễ ,sao có thể không khiến nàng ta tức giận.
- Ta và tiểu Nhạc đều là đệ đệ của ngươi, vì sao Thanh Nhã tỷ lại nặng bên này nhẹ bên kia?
Trên mặt lộ ra một tia tức giận, Bạch Nhạc lạnh giọng hỏi.
- Tiểu Nhạc là tiểu Nhạc, ngươi là ngươi, Mộc ca nhi, nếu ngươi còn vô lễ như vậy, đừng trách ta nói với tiểu Nhạc.
Hừ lạnh một tiếng, Bạch Thanh Nhã lạnh giọng uy hiếp.
- Ha ha, tiểu Nhạc sẽ không quan tâm đâu. Thanh Nhã tỷ, hôm nay ta càng muốn ôm ngươi.
Cười to một tiếng, Bạch Nhạc tiến lên trực tiếp ôm Bạch Thanh Nhã vào trong lòng.
Bốp!
Bị biến cố đột nhiên này khiến cho tức tới cả người run rẩy, Bạch Thanh Nhã trực tiếp tát một cái lên mặt đối phương, cường hành giãy ra.
- . . . Thanh Nhã tỷ, ngươi đánh thật à.
Với thực lực của Bạch Nhạc, muốn tránh một chưởng này tất nhiên là dễ dàng, nhưng chỉ cần hơi dùng sức một chút, sẽ khiến Bạch Thanh Nhã bị thương, hắn sao nỡ làm vậy.
Trúng một chưởng này, Bạch Nhạc cũng không muốn đùa nữa, vẻ mặt buồn rầu tản đi huyễn thuật, hiện ra hình dáng vốn có.
- Tiểu Nhạc.
Khi nghe thấy thanh âm của Bạch Nhạc, Bạch Thanh Nhã có chút không phản ứng kịp, hiện giờ nhìn Bạch Mộc trực tiếp biến thành bộ dạng của Bạch Nhạc, lại triệt để trợn tròn mắt.
- Thanh Nhã tỷ, lúc nhỏ ta chọc ghẹo ngươi, trước giờ ngươi chưa từng đánh ta mà.
Bĩu môi, Bạch Nhạc ủy khuất nói.
Nhìn thấy bộ dạng ủy khuất này của này Bạch Thanh Nhã cuối cùng mới khẳng định, tiểu hỗn đản trước mặt này đích xác là Bạch Nhạc.
Lúc nhỏ, Bạch Nhạc luôn thích đùa dai, với nàng ta, tuy không tránh được cũng có lúc tức giận, nhưng chỉ cần Bạch Nhạc lộ ra bộ dạng ủy khuất này, nàng ta sẽ không giận được nữa.
Trong nhất thời, Bạch Thanh Nhã không khỏi nhớ tới bộ dạng lúc nhỏ, không nhịn được bật cười, vươn tay ra hung hăng gõ lên đầu Bạch Nhạc,
- Đánh chết tiểu hỗn đản ngươi là tốt nhất, thế mà cũng dám trêu tỷ tỷ.
Tuy ngoài miệng đang mắng, nhưng Bạch Thanh Nhã lại vẫn đi đến bên cạnh, Bạch Nhạc chủ động ôm lấy hắn, cẩn thận xoa mặt Bạch Nhạc,
- Đau không?
Nhìn Bạch Thanh Nhã, trong lòng Bạch Nhạc lập tức dâng lên cảm giác ấm áp, hốc mắt không khỏi có chút. Đỏ lên
Từ nhỏ đến lớn, bất kể mình gây ra họa gì, Thanh Nhã tỷ đều sẽ che chở mình, nhiều năm như vậy, thủy chung không thay đổi.
- Sao lại khóc, tỷ tỷ đánh ngươi đau à?
Nhìn thấy hốc mắt hốc mắt đỏ lên, Bạch Thanh Nhã có chút đau lòng hỏi.
- Không! Thanh Nhã tỷ, là ta không tốt.
Ôm chặt lấy Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc nói khẽ,
- Ta cam đoan, cả đời này tuyệt đối sẽ không để Thanh Nhã tỷ phải chịu chút ủy khuất.
- Xì!
Cười khẽ một tiếng, Bạch Thanh Nhã nhéo nhéo mặt Bạch Nhạc, đáp ứng,
- Được, tỷ tỷ đương nhiên tin tiểu Nhạc.
- Thanh Nhã tỷ, nói với ngươi chính sự nhé.
Lắc đầu, Bạch Nhạc nghiêm túc nói,
- Đây là một môn thần thông huyễn thuật ta vừa một môn, ngay cả cũng có thể cũng có thể lừa gạt, đủ để dĩ giả loạn chân! Ta có kế hoạch, nếu bố trí thích đáng, có lẽ có thể bắt thám tử của Huyết Ảnh Ma Tông đang trốn trong nhà chúng ta.
Nhắc tới cái này Bạch Thanh Nhã mới ý thức được, vừa rồi Bạch Nhạc giả dạng bộ dạng của Bạch Mộc, thật sự là quá giống, nếu không phải Bạch Nhạc tự lộ ra, nàng ta căn bản không thể phát hiện dị thường.
- Tiểu Nhạc, thế này rốt cuộc là sao? Người khác có thể biến thành bộ dáng của ngươi không?
Bạch Nhạc giả dạng người khác thì không sao, chỉ là một trò đùa vui, nhưng nếu người ngoài biến thành bộ dạng của Bạch Nhạc lừa gạt nàng ta, chỉ cần nghĩ thôi nàng ta cũng có chút sợ rồi.
- Thanh Nhã tỷ, ngươi yên tâm, loại thần thông này rất khó tu thành, toàn bộ Thanh Châu, trừ ta ra, sợ là cũng chỉ có tiền bối truyền cho ta môn thần thông này mới biết.
Lắc đầu, Bạch Nhạc giải thích.
- Vậy cũng không được!
Sắc mặt lộ ra một tia lo lắng, Bạch Thanh Nhã nghĩ nghĩ một chút rồi tức mở miệng nói,
- Như vậy đi, tiểu Nhạc, chúng ta làm một ám hiệu! Ngày sau nếu ta cảm thấy không đúng, nói ám hiệu này, ngươi sẽ đối lại, ta sẽ biết đó là ngươi.
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc cũng đành phải đáp ứng,
- Được, đều nghe Thanh Nhã tỷ! Có điều, ám hiệu của ngươi đừng phức tạp quá, bằng không ta không nhớ được thì phiền lắm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận