Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 914 - Thay máu



Chương 914 - Thay máu




Đối mặt Vân Mộng Chân mạnh mẽ, cuối cùng Ẩn Tâm vẫn phải thỏa hiệp.
Đúng như Vân Mộng Chân nói nàng là một sát thủ! Sát thủ sẽ không xử trí theo cảm tính, chỉ biết cân nhắc lợi hại.
Không hề nghi ngờ, nàng chọn cách nào. Vân Mộng Chân thật sự túm được chỗ yếu của nàng.
Gần như trong nháy mắt nghe được lời này của Ẩn Tâm, Vân Mộng Chân lấy chỉ làm kiếm, lấy kiếm ý phong bế huyết mạch Bạch Nhạc. Sau đó rạch một đường trên cổ tay Bạch Nhạc, mặc cho máu độc từ cổ tay chảy ra.
Ẩn Tâm nói đơn giản, nhưng trên thực tế, hung hiểm trong đó hiển nhiên khó có thể đánh giá.
Đây cũng là người tu hành thì mới có thể có một chút hi vọng sống. Nếu không, đổi người thường, lượng máu mất đi lớn như vậy thì đã sớm đã chết rồi.
- Đơn thuần lấy máu không được. Cho dù thân thể hắn mạnh mẽ bao nhiêu, tốc độ tạo máu cũng kém tốc độ máu chảy... Ta nói là thay máu, ngươi có hiểu không?
Nhìn Vân Mộng Chân, Ẩn Tâm thản nhiên mở miệng nói.
- Tiểu Bạch Long coi chừng nàng!
Nhẹ giọng dặn dò một câu, ngón tay Vân Mộng Chân nhẹ nhàng rạch một cái, máu tươi từ cổ tay nàng tuôn ra. Nàng kề cổ tay vào miệng Bạch Nhạc, lấy linh lực thúc giục máu tươi trong cơ thể chảy vào miệng của Bạch Nhạc.
Thấy vậy, Ẩn Tâm cũng không khỏi xúc động.
Nàng vốn cho là Vân Mộng Chân chỉ vì một vài nguyên nhân đặc biệt mới không muốn để cho Yến Bắc Thần chết đi. Nhưng hôm nay xem ra, chuyện dây dưa sâu hơn cả nàng tưởng tượng.
Ý thức Bạch Nhạc đã mờ nhạt, thần hồn bị thương, lại trúng kịch độc. Cho dù hắn mạnh mẽ hơn nữa, tới mức này cũng đã có chút không chống đỡ nổi rồi.
Hắn vô thức nuốt máu của Vân Mộng Chân, những huyết dịch tràn ngập linh khí này một khi đi vào trong cơ thể sẽ lập tức hóa thành một cỗ sinh cơ đậm đắc khuếch tán ra.
Đương nhiên, trên thực tế, Vân Mộng Chân cũng không biết cái gọi là thay máu này, thật ra căn bản không có ý nghĩa quá lớn.
Những máu tươi bị Bạch Nhạc nuốt vào này, trừ có thể chuyển hóa thành một phần sinh cơ ra thì căn bản không có được hiệu quả thay máu.
Trên thực tế, cũng không chỉ là Vân Mộng Chân, ngay cả bản thân Ẩn Tâm cũng không biết.
Cho nên nàng mới có thể nói ra, chịu được thì sống, không chịu được thì chết.
Trên thực tế, bên trong độc Minh Linh lấy loại phương pháp này có thể cứu người, căn bản không phải mười không còn một, mà là trăm không còn một!
Nhưng rốt cuộc Bạch Nhạc lại khác với người khác!
Trình độ mạnh mẽ của thông thiên ma thể cũng vượt xa tưởng tượng của Ẩn Tâm và Vân Mộng Chân. Ngay lúc máu độc, trong cơ thể Bạch Nhạc đồng thời bắt đầu tạo mới máu, hơn nữa tốc độ cực nhanh. Mặc dù không dám nói có thể so với tốc độ máu chảy nhưng chí ít có thể duy trì sinh cơ là đủ rồi.
Hắn còn nuốt vào máu tươi của Vân Mộng Chân, lại chuyển hóa một phần sinh cơ. Chỉ qua một lúc, Bạch Nhạc đã lần nữa tỉnh lại.
Mở mắt, trong nháy mắt Bạch Nhạc cảm nhận trong miệng mình ngai ngái!
Trong lòng đột nhiên nhảy lên, Bạch Nhạc đưa tay ra túm lấy cổ tay Vân Mộng Chân, mạnh mẽ ngăn cản vết thương đang chảy máu.
- Ngươi làm cái gì đấy?
Giọng nói có chút suy yếu, Bạch Nhạc nhìn khuôn mặt Vân Mộng Chân vì mất máu nên có vẻ hơi tái nhợt, nhỏ giọng hỏi.
- Ta sẽ không nhìn ngươi chết!
Nhìn Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân nghiêm túc nói.
Trong nháy mắt, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi tê rần.
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc kiên quyết lắc đầu:
- Ta không đảm đương nổi. Ta đã nói thánh nữ nhận lầm người rồi...
Mặc dù cảm động, nhưng cho đến giờ phút này, Bạch Nhạc cũng vẫn không muốn thừa nhận chân tướng với Vân Mộng Chân.
Khúc mắc khó giải!
Đối với Bạch Nhạc mà nói một cái rãnh này, hắn còn không bước qua được.
NHưng Vân Mộng Chân cũng không để ý. Nếu như trước đó câu này của Bạch Nhạc còn có thể lừa gạt nàng thì trước khi Bạch Nhạc hôn mê, lúc hắn tự tay lau đi nước mắt giúp nàng, nhẹ nói ra một câu kia ‘đừng khóc, khóc thật xấu’. Nàng cũng đã hoàn toàn xác nhận thân phận của Bạch Nhạc, cho dù bản thân Bạch Nhạc không muốn thừa nhận.
- Được rồi, mạng của hắn xem như đã được cứu về.
Đứng bên cạnh, Ẩn Tâm chứng kiến máu của Bạch Nhạc chảy ra đã biến thành màu đỏ tươi, lúc này mở miệng nói.
- Grào!
Nhìn thấy Bạch Nhạc tỉnh lại, Tiểu Bạch Long cũng hưng phấn rống một tiếng. Nó thu nhỏ thân hình, một lần nữa rơi vào trên vai Bạch Nhạc.
- Yên tâm, mạng ta cứng rắn lắm, không dễ chết như vậy đâu!
Tự tay sờ đâu Tiểu Bạch Giao, Bạch Nhạc mở miệng nói.
Vừa nói, Bạch Nhạc lại vừa đưa mắt nhìn sang Ẩn Tâm.
- Chuyện đồng ý với ngươi, ta đã làm được. Nếu như ngươi không muốn ra tay, hiện tại ta sẽ đi.
Cũng không để ý gì đến Bạch Nhạc, Ẩn Tâm lạnh lùng nhìn Vân Mộng Chân nói.
- Ta nói lời giữ lời, ngươi có thể đi! Lúc nào muốn giết ta, ngươi có thể tiếp tục ra tay. Nhưng mà... lần sau gặp lại, ta cũng sẽ không nương tay.
Liếc nhìn Ẩn Tâm, Vân Mộng Chân nhàn nhạt mở miệng nói.
Ẩn Tâm không trả lời, đầu cũng không quay lại, đi thẳng ra ngoài Quảng Hàn Thiên Cung.
Nàng tới nơi này, vốn là vì tìm cơ hội giết chết Vân Mộng Chân. Bây giờ nếu đã bại lộ, nàng ở lại chỗ này tất nhiên không có chút ý nghĩa nào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận