Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 465 - Yến Bắc Thần ở đây, ai dám tới chiến? (2)



Chương 465 - Yến Bắc Thần ở đây, ai dám tới chiến? (2)




Nàng không biết vì sao Bạch Nhạc chọn trở về lúc này, nhưng nàng rất rõ ràng, mình tuyệt đối không thể lộ ra sơ hở, tránh miễn bại lộ thân phận Bạch Nhạc, cách hay nhất bây giờ là chỉ còn nước chọn tin tưởng Bạch Nhạc.
Khẽ cắn môi, Bạch Thanh Nhã lập tức nhấc váy lên, rảo bước chạy tới đình viện bọn Chu Mộng Dương và Mộng Thiên Thu đang ở.
Gần như cùng thời điểm Bạch Thanh Nhã chạy đi, Bạch Nhạc đã thong thả đi tới tiền sảnh.
Trên đường đi tới, Bạch Nhạc chẳng hề lộ vẻ hoảng hốt, như lửng thững đi dạo, thản nhiên cất bước, mặc cho hạ nhân xung quanh hoảng loạn tứ tán.
- Tử Yên bái kiến công tử!
Nhìn thấy Bạch Nhạc, Mộ Dung Tử Yên khẽ cắn răng cất bước ra đón, trực tiếp quỳ xuống.
Ánh mắt rơi trên thân Mộ Dung Tử Yên, Bạch Nhạc khẽ nhíu mày, hờ hững nói:
- Mộ Dung tiểu thư, giờ ngươi không còn bị quản chế, nhìn thấy đại ma đầu là ta, sao còn không trốn?
- Tử Yên Mông được công tử cứu mới có thể chạy ra Huyết Ảnh Ma Tông, ân cứu mạng không gì sánh được, cái mạng này của Tử Yên đều là của công tử, tại sao phải trốn.
Ngẩng đầu nhìn lên Bạch Nhạc, Mộ Dung Tử Yên chăm chú đáp nói.
Hồi đáp này, dù là Bạch Nhạc đều không khỏi ngạc nhiên.
Nhìn Mộ Dung Tử Yên một cái thật sâu, mãi một lúc mới nhàn nhạt mở miệng nói:
- Tránh ra đi, từ nay về sau giữa ta và ngươi không còn quan hệ gì nữa!
Không quản Mộ Dung Tử Yên, Bạch Nhạc xuyên thẳng qua tiền sảnh, đi tới hậu viện!
- Yến Bắc Thần, ngươi thật to gan!
Ngay lúc này, một mạt kiếm quang đột nhiên phá không lao đến, trực tiếp rơi ở trước người Bạch Nhạc, kèm theo đó là tiếng quát chói tai.
Không cần ngẩng đầu, Bạch Nhạc cũng biết là Chu Mộng Dương.
Lấy hiểu biết của Bạch Nhạc đối với Chu Mộng Dương, hắn tự nhiên rõ ràng Chu Mộng Dương bất đồng với những người khác, đến đây tuyệt đối không phải vì cướp đoạt Linh Khư Quả, mà là vì bảo vệ hắn, bảo vệ Bạch gia.
Trong lòng Bạch Nhạc tự nhiên tràn đầy cảm kích đối với Chu Mộng Dương, nhưng lúc này, trên mặt đương nhiên sẽ không lộ ra nửa điểm manh mối.
- Chu trưởng lão, nếu ta nhớ không lầm, ngươi còn thiếu nợ ta một ngàn linh thạch?
Khóe miệng lộ ra ý cười châm chọc, Bạch Nhạc thong thả mở miệng nói.
Trận chiến lúc trước, hắn thắng cược, lại chỉ từ trên tay Chu Mộng Dương lấy được hai nghìn linh thạch, số còn lại Chu Mộng Dương nói sẽ sai đệ tử Hàn Sơn đưa tới, nhưng còn chưa đợi được đệ tử Hàn Sơn, Bạch Nhạc lại đã chạy ra Bạch gia, tự nhiên món nợ vẫn còn.
Nghe vậy, sắc mặt Chu Mộng Dương không khỏi có chút khó coi, lại không nhiều lời, ném thẳng qua một chiếc túi trữ vật.
- Đa tạ Chu trưởng lão!
Thuận tay tiếp lấy, Bạch Nhạc tùy ý mở miệng, trên mặt hiện đầy vẻ hài hước.
- Yến Bắc Thần, giờ ngươi đối địch với cả thế gian, là ai cho ngươi lá gan bước vào Thanh Châu Thành?
Trong mắt lộ ra hàn ý, Chu Mộng Dương lạnh lùng nói.
- Đối địch với cả thế gian?
Trong mắt hiện lên thần thái ngạo nghễ, Bạch Nhạc không đáng nói:
- Đối địch với cả thế gian thì đã sao? Sư tôn ngay cả Đạo Lăng Thiên Tông đều dám xông, ta thân làm đệ tử, tuy kém cỏi, nhưng há sẽ coi Thanh Châu Thành này là đầm rồng hang hổ?
Hai tay chắp sau lưng, Bạch Nhạc hờ hững nói:
- Yến Bắc Thần ở đây, ai dám tới chiến?

Yến Bắc Thần ở đây, ai dám tới chiến!
Chỉ một câu này, lại phảng phất như sét đánh ngang tai, nhất thời khiến cho tất cả mọi người đều đột nhiên biến sắc.
Trong tiền đề đã bạo lộ thân phận truyền nhân Ma Quân, bước vào Thanh Châu Thành, đến Bạch phủ, bản thân điều này đã rất ngạo mạn, cộng với lời nói ra bây giờ, càng như cái tát quất lên mặt tất cả mọi người!
Nhưng nếu tử tế nghĩ lại, cũng chỉ có tính tình ngạo mạn như thế, mới phù hợp với thân phận truyền nhân Thông Thiên Ma Quân!
Ngày xưa Thông Thiên Ma Quân không kiêu ngạo ư?
Độc thân bước lên Đạo Lăng Sơn, ngay trước mặt tất cả người trong thiên hạ hung hăng quất cho Đạo Lăng Thiên Tông một tát, phá thần thoại Đạo Lăng bất bại, như thế chẳng lẽ còn không đủ kiêu ngạo?
Nhưng mà, vậy lại thế nào? !
Vô luận hiện tại Thông Thiên Ma Quân còn sống hay đã chết, trong thiên hạ, liệu có ai dám nói Thông Thiên Ma Quân kiêu ngạo?
- Hay cho câu ai dám tới chiến! Nhãi ranh không biết trời cao đất dày, không học được mấy phần bản lĩnh của Thông Thiên Ma Quân, tính cách kiêu ngạo lại học đủ mười phần, tốt nhất đừng có học hổ không thành lại thành chó.
Có tiếng hừ lạnh vang lên, một đạo thân ảnh theo đó hạ xuống, lành lạnh mở miệng nói.
Ánh mắt rơi trên thân đối phương, lại chỉ thấy đấy là một nam nhân trung niên, thân khoác hoa phục màu đen, chỉ từ khí tức trên người thì thấy, hiển nhiên là người trong chính đạo.
Trên thực tế, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, đã liên tiếp có mấy bóng người xông vào trong Bạch gia, vô tình hay cố ý vây lại Bạch Nhạc.
Nhướng mày, Bạch Nhạc cười lạnh nói:
- Ngươi tính là cái thá gì, cũng dám nhắc đến sư tôn!
Gần như ngay khi vừa dứt lời, Bạch Nhạc đã đạp chân bước tới, đá xanh chợt nứt ra, lực lượng Thông Thiên Ma Thể phát huy đến cực hạn, nháy mắt cả người mang theo tàn ảnh, vung quyền trực tiếp nện thẳng về phía đối phương.



Bạn cần đăng nhập để bình luận