Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1011. Tay đấm viện dưỡng lão, chân đá nhà trẻ!




Mũi tên băng có phù phép, không chỉ có thuật truy tung mà còn có thêm thuật nổ băng.
Đấu khí trên người Coway bắt đầu khởi động, cước bộ vừa động đã xuất hiện ở phía trước đồng đội, thanh kiếm lớn bao trùm đấu khí của Coway, phản thủ dùng thân kiếm đỡ mũi tên băng. Thuật nổ băng trên mũi tên băng cũng cố gắng đóng băng thanh kiếm của Coway, nhưng thanh kiếm được đấu khí của Coway bao trùm, bị Coway dễ dàng vung ra hai lần, những mảnh băng trên thanh kiếm đã bị Coway đánh rớt.
Kỵ sĩ Đại Địa!
Người tàn tật đó chính là kỵ sĩ Đại Địa!
Sáu người Rodan Luin nheo mắt lại, bọn họ phát hiện ra bọn họ ngày càng không thể nhìn thấu đoàn mạo hiểm Phá Hiểu này, làm sao đoàn mạo hiểm Bạch Kim có thể có được kỵ sĩ Đại Địa. Đoàn mạo hiểm Hắc Mã và đoàn mạo hiểm Thanh Thường đều trợn tròn mắt, đây là người tàn tật mà bọn họ đã cười nhạo sao, đây là trò đùa lớn quá, tại sao ngươi không nói ngươi là kỵ sĩ Đại Địa sớm chứ?

“Đây chính là người mà ngươi gọi già yếu, bệnh tật, tàn tật sao? Lão gia tử, ngươi thật biết đùa!” “Ngươi một thân ma lực không nói, còn có đồng đội kỵ sĩ Đại Địa. Không tích lũy điểm thưởng để được thăng cấp lên đoàn mạo hiểm Vinh Diệu, lại ở cấp Bạch Kim âm thầm chơi người!” Trong đời Rodan Luin ghét nhất mấy kẻ đánh lẻ như vậy, hắn từng có bảy người trong đội, chính là vì gặp phải kẻ đánh lẻ như thế, bị hãm hại nên bọn họ mới mất đi một đồng đội.
Thực lực đoàn mạo hiểm Phá Hiểu đủ rồi, nhưng còn chưa thăng cấp đoàn mạo hiểm Vinh Diệu, đây rõ ràng là hành vi của kẻ âm thầm hố người.
Làm cái gì không tốt, cố tình làm kẻ âm thầm hãm hại người, gặp được bọn họ là toi rồi. “Không đánh không được sao?”
Tuy Hoàng Đông Kiệt không chút để ý mọi việc nhưng thần tiễn thủ đối diện thực sự rất thô lỗ, mũi tên đầu tiên mở toang mũ trùm của Seele, mũi tên thứ hai lao về phía bọn họ mà không nói võ đức.
Lời này nhìn như hỏi nhưng thực ra đó là thông cáo cuối cùng của hắn.
“Có thể, giao nàng ra đây!”
Rodan Luin biết rằng đoàn mạo hiểm Phá Hiểu đã có thực lực của đoàn mạo hiểm Vinh Diệu, mặc dù hắn tin chắc rằng đoàn mạo hiểm Thiên Thương của bọn họ có cùng mức độ cao cấp trong hàng ngũ đoàn mạo hiểm Vinh Diệu, nhưng bọn họ không biết đối phương có con át chủ bài nào hay không, một khi đối phương liều mạng sẽ có nguy cơ lấy đi một hai đồng đội của mình.
Không đánh là tốt nhất, xem đối phương có bằng lòng giao người hay không.
“Xem ra là không thể nói chuyện!”
Hoàng Đông Kiệt ra hiệu cho đồng đội bước xuống thảm bay rồi cất đi.
Bối Nhĩ đặt Nim xuống, bảo Nim chạy ra phía sau hòn đá trốn, Nim cũng nghe lời bỏ chạy như một con thỏ ngốc.
Đoàn mạo hiểm Thiên Thương không để ý tới cô bé, trên người nàng không có hơi thở kỵ sĩ, cũng không có ma lực dao động.
Dù nhìn thế nào cũng là cô bé bình thường không thể bình thường hơn, bọn họ sẽ không bắt nạt một cô bé.
Đầu nhỏ của Nim như một con thỏ thò ra từ sau tảng đá.
Nàng giơ hai nắm tay nhỏ lên động viên, giống như một con cua kiêu ngạo.
“Lão gia tử, chị Seele, các ngươi cố lên, ấn mấy kẻ xấu này xuống đất đi!”
Nim cổ vũ.
“Khụ khụ, Nim, ngươi mau trốn đi, một hồi nữa đánh nhau, anh trai sẽ không thể chăm sóc cho ngươi đâu!”
Bối Nhĩ vẫn còn lo lắng cho Nim, dù sao đối thủ là đoàn mạo hiểm Vinh Diệu, hắn sợ trận chiến sẽ ảnh hưởng đến Nim.
“Anh trai ma ốm, ngươi nên tự chăm sóc bản thân đi. Dù sao thì nhìn thế nào đi nữa, dường như ngươi là người gục ngã đầu tiên!”
Mặt Bối Nhĩ tối sầm, hắn tưởng Nim ít nhất sẽ động viên hắn, ai ngờ nàng chỉ biết đâm thẳng vào tim hắn...
Mặc dù hắn là người yếu nhất trong đoàn mạo hiểm, nhưng coi thường hắn như vậy không chỉ khiến trái tim hắn tổn thương mà còn ảnh hưởng đến sĩ khí của hắn.
Hắn quyết định mình sẽ không bao giờ là người đầu tiên gục ngã làm cho Nim coi thường mình. Không khí tại hiện trường rất trang nghiêm, giống như áp lực trước cơn bão, làm cho người ta kinh tâm động phách.
Người khổng lồ xe tăng của đoàn mạo hiểm Thiên Thương mở màn, hắn nâng một chiếc búa nặng không biết bao nhiêu, vung nó về phía bọn người Hoàng Đông Kiệt.
Chiếc búa tạ phá không mà đến khiến gió vù vù rung động. Ai cũng thấy chiếc búa này mạnh đến mức nào. Bọn người Coway sẽ không ngốc đến mức đứng yên nhận một kích này. Bọn họ đều né được chiếc búa tạ rơi xuống đất. Một trận động đất nhẹ xuất hiện, bụi mù tán đi, một cái hố lớn xuất hiện trước mặt mọi người.
Nói là mở màn, nhưng thực tế chính người khổng lồ đã tách bọn họ ra.
Nữ pháp sư và nữ pháp sư, Emiana đoàn mạo hiểm Thiên Thương đã chọn Seele.
Bối Nhĩ lại bị một nam pháp sư khác nhắm tới, có lẽ Bối Nhĩ xui xẻo, pháp sư tên Pan Laped này ở cấp bảy, hơn nữa hắn cũng là một ma pháp sư hệ thổ.
Coway nhìn người khổng lồ to lớn như một ngọn đồi trước mặt, hắn không hề nao núng, toàn thân hắn bao trùm đấu khí, hắn cầm thanh kiếm lớn trong tay đối mặt với con quái vật lớn. “Không phải chứ, hà tất ba người tiếp đón một lão già như ta!”
Hoàng Đông Kiệt nhìn ba người vây quanh mình, đoàn trưởng Rodan Luin, thích khách Cissetamine và thần tiễn thủ Toseland, hay lắm, đây không phải nói rõ bắt nạt một ông già hay sao.
Không phải vì hắn có nhiều ma lực môt chút thôi sao, sao phải nhắm vào hắn như thế?
Hết chương 1011.

Bạn cần đăng nhập để bình luận