Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 142. Trở trời rồi!




Nghe xong Điền Hướng Địch trợn tròn mắt, Nghiêm Tiếu Đại chỉ là người xếp thứ hai mươi bảy trên Thiên Bảng, còn hắn xếp thứ mười lăm, Hạ Tư Lượng bên cạnh là mười chín.
Cái này nhìn thế nào thì Nghiêm Tiếu Đại cũng kém xa bọn họ, nhưng tùy tùng lúc trước của hắn lại ném ra lý do phản bội như vậy, khiến cho hắn làm sao tin?
Hắn hỏi lại lần nữa nhưng những kẻ phản bội này cũng không trả lời hắn nữa.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm Nghiêm Tiếu Đại, hỏi hắn làm sao làm được tất cả. “Đơn giản chỉ là hai tình huống, một, ta cho bọn họ lợi ích không cách nào từ chối.”
“Hai, bọn họ thật sự muốn sống thật tốt, không muốn chết thì dĩ nhiên lựa chọn trở thành người của ta.”
Nghiêm Tiếu khoát tay cười nói.
“Ngươi đầu nhập vào thế lực siêu nhiên nào, bằng không sức lực của ngươi sao có thể làm ra việc đoạt quyền?”
Điền Hướng Địch nhìn chằm chằm Nghiêm Tiếu Đại, thấy dáng vẻ thoải mái tự nhiên của Nghiêm Tiếu Đại, hắn hoài nghi thế lực siêu nhiên nào thông qua tay Nghiêm Tiếu Đại khống chế Võ Giả thương hội.
“Nghiêm Tiếu Đại, ngươi quả thực điên rồi, thế lực siêu nhiên không thể tùy tiện động thủ với thế lực đỉnh cấp, bằng không sẽ khiến cho rất nhiều thế lực đỉnh cấp liên hợp đối kháng với thế lực siêu nhiên.”
“Mặc kệ là thế lực siêu nhiên nào thông qua tay ngươi khống chế Võ Giả thương hội, các thế lực đỉnh cấp khác cũng sẽ không đồng ý, Nghiêm Tiếu Đại, ngươi đang đùa với lửa đấy có biết hay không!”
Nghiêm Tiếu Đại còn chưa trả lời, Hạ Tư Lượng đứng chung một chỗ với Điền Hướng Địch nổi giận.
Hắn cũng lười hoài nghi, Nghiêm Tiếu Đại dám làm như vậy, ngoại trừ bị thế lực siêu nhiên sai khiến ra, còn có thể có cái khác.
“Các ngươi nhầm rồi, ta có chủ tử, ta cũng không dám đầu nhập vào thế lực siêu nhiên khác nữa.”
Nghiêm Tiếu Đại trả lời không chút áp lực.
“Ngươi có chủ tử sao?”
Hai người Điền Hướng Địch sửng sốt, người xếp hạng thứ hai mươi bảy trên Thiên Bảng lại nói mình có chủ tử, cái này có khác gì hạ thân phận của mình xuống thành hạ nhân đâu. Nghiêm Tiếu Đại ngạo cốt bá chủ một phương đi đâu mất rồi!
Là ai lại khiến cho Nghiêm Tiếu Đại xếp hạng thứ hai mươi bảy trên Thiên Bảng thần phục? Nghiêm Tiếu Đại không nói gì gật đầu, hắn thừa nhận.
“Là ai? Người nào có năng lực lớn như vậy khiến ngươi cúi đầu xưng thần?”
Hai người Điền Hướng Địch vô cùng ngạc nhiên hỏi.
“Chủ tử của hắn là ta!”
Giọng nói vừa vang lên, đông đảo cường giả Tông Sư ở hiện trường hai bên lui ra nhường ra một lối đi, cũng cúi đầu tỏ vẻ cung kính.
“Đông, Đông Võ vương, là ngươi!”
Hai người Điền Hướng Địch thấy Hoàng Đông Kiệt đi ra từ lối đi của chúng cường giả, Nghiêm Tiếu Đại còn vội vàng tiến lên cúi đầu tỏ vẻ cung kính thì kinh hãi.
Bọn họ biết Đông Võ vương, bọn họ là người làm ăn, đương nhiên phải có hiểu biết về các thế lực lớn, Đông Võ vương của triều đình chính là người có tiếng tăm, bọn họ sao lại không biết.
Quý độc giả đang đọc bản dịch gốc tại Tiên Vực, quá trình dịch thuật do nhiều người phụ trách nội dung có thể cần hiệu chỉnh lại, mọi thiếu sót, sai lệch nội dung bên ngoài nền tảng Tiên Vực, chúng tôi không chịu trách nhiệm.
“Nghiêm Tiếu Đại, ngươi còn nói ngươi không đầu nhập vào thế lực siêu nhiên, triều đình không phải thế lực siêu nhiên sao?”
“Nếu thế nhân biết triều đình thông qua tay của ngươi khống chế Võ Giả thương hội, ngươi có tin thiên hạ rung chuyển hay không?”
Điền Hướng Địch thấy cảnh này thì cho rằng triều đình mới là chủ tử của Nghiêm Tiếu Đại, Đông Võ vương là người phát ngôn mà thôi.
“Ngươi nhầm rồi, triều đình là một trong những thế lực siêu nhiên không sai, nhưng ta cũng không đầu nhập vào triều đình, ta chỉ đầu nhập vào một mình vương gia.”
Nghiêm Tiếu Đại bình tĩnh trả lời.
“Cái này có gì khác nhau, Đông Võ vương là người của triều đình, ngươi đầu nhập vào hắn với đầu nhập vào triều đình có gì khác nhau hả?”
Điền Hướng Địch tức giận đùng đùng nhìn Nghiêm Tiếu Đại, cảm thấy Nghiêm Tiếu Đại đang lừa gạt bọn họ.
“Triều đình không phải chủ tử của hắn, ta mới là chủ tử của hắn, hắn chỉ vì một mình ta làm việc, người muốn khống chế Võ Giả thương hội không phải là triều đình mà là ta.”
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh lên tiếng.
“Nghiêm Tiếu Đại, đầu óc ngươi đã úng nước rồi sao, ngươi vậy mà lại cúi đầu xưng thần với hắn!”
“Hắn chính là một vương gia ngu xuẩn, binh quyền lớn như vậy nói bỏ là bỏ.”
“Đúng rồi, hắn còn là một người đê tiện vô sỉ, hắn đánh lén Chung Hùng Nguyên thì cũng thôi, còn tẩm độc trên chủy thủ.”
“Loại người hèn hạ vô sỉ như hắn lại là chủ tử của Nghiêm Tiếu Đại ngươi, Nghiêm Tiếu Đại ngươi sống, sống đến ngu si.”
Hạ Tư Lượng nghe được lời của Hoàng Đông Kiệt không giống giả, trong lòng nghi hoặc càng nhiều nhưng lúc nên mắng người thì hắn cũng không khách sáo.
“Vốn muốn cho các ngươi một cơ hội thần phục ta, đáng tiếc các ngươi đã phạm sai lầm.” “Các ngươi không nên lạnh lùng chế giễu thủ hạ của ta, ta là người hơi bao che khuyết điểm, thuộc hạ của ta, ta không cho phép người khác khinh thường, nhất là không thể ở trước mặt ta.”
Hoàng Đông Kiệt đã kết án tử hình hai người này.
“Thần phục ngươi, ngươi cũng dám nói, ngươi thuộc cái thể loại trâu bò gì để chúng ta...”
Hạ Tư Lượng còn muốn nói gì đó, kết quả làm hắn ngây ngẩn cả người, hắn thấy thời gian giống như bị cướp đi, Hoàng Đông Kiệt không biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt hắn. Hắn không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì, tất cả mọi thứ xung quanh hắn dường như cũng bị ngăn lại.
Hoàng Đông Kiệt giơ tay phải lên đánh về phía đầu hắn, hắn muốn cử động nhưng thân thể không thể nhúc nhích được.
Cho đến khi Hoàng Đông Kiệt lấy đầu từ cổ hắn xuống, hắn mới phát giác vừa rồi không phải hắn không muốn động đậy mà là thời gian không cho phép, tốc độ của Hoàng Đông Kiệt vượt qua thời gian phản ứng của hắn mới khiến cho hắn sinh ra ảo giác như vậy.
Hắn còn có ký ức lúc trước chẳng qua là phản ảnh tử vong mà thị lực đại não của hắn duy trì. “Thì ra sống đến ngu si không phải là Nghiêm Tiếu Đại mà là chính ta!”
Đây là ý niệm cuối cùng trong đầu hạ Tư Lượng trước khi ý thức biến mất.
Hết chương 142.

Bạn cần đăng nhập để bình luận