Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1016. Dễ bắt nạt




Bối Nhĩ nhìn thấy Pan Laped ngã, hắn vui mừng như một đứa trẻ, hắn gian nan đứng dậy, khập khiễng hai bước rồi ngã xuống.
Hắn hơi xấu hổ, hắn còn muốn khoe với Nim: Nhìn xem anh trai mạnh đến mức nào, có thể hạ gục ma pháp sư cao hơn một cấp.
Kết quả là bầu không khí đã biến mất sau cú ngã, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Nim.
“Chú Coway thật là giỏi!”
Nim liếc nhìn Bối Nhĩ, cảm thấy có chút chán ghét nên nàng vui vẻ đứng dậy chạy về phía Coway.
Bối Nhĩ nhìn thấy hành vi của Nim, hắn lập tức hóa đá, hắn bị ghét bỏ.
Bên kia Seele đã không còn diễn nữa, nàng không cùng cấp bảy với Emiana, kỳ thực nàng là cấp tám, một tuần trước nàng đã uống đan dược đột phá.
Nàng cũng không thích che giấu, nhưng quỷ chết của nàng nói với nàng rằng con người chỉ có thể giấu một tay thì giấu một tay.
Nhìn thấy Coway và Bối Nhĩ đã kết thúc, nàng không còn lãng phí thời gian nữa, ma lực tăng lên, một quả cầu lửa lớn nổ làm Emiana bất tỉnh.
“Ta có nên cảm ơn các ngươi vì đã cho đồng đội ta có được chút kinh nghiệm không nhỉ!”
Vẻ mặt của Hoàng Đông Kiệt khiến cả hai người Rodan Luin đều cảm thấy chán nản.
Đúng lúc này, Coway đột nhiên nhìn thấy một bóng đen khổng lồ bao phủ lấy mình, chính là người khổng lồ đứng sau lưng hắn, che khuất mặt trời.
“Ầm!”
Đấu khí của Coway thoát ra khỏi cơ thể, chiếc búa khổng lồ quét qua hắn, đánh hắn bay ra xa.
“Đoàn trưởng, ta đến giúp các ngươi!”
Sinh mệnh lực của người khổng lồ rất mạnh mẽ, sau khi bị thương như vậy, hắn không chỉ đứng dậy mà còn muốn lao tới để giúp đỡ đoàn trưởng bọn họ.
“Gunayon, đừng đến đây. Ngươi còn không hiểu sao? Chúng ta đánh không lại bọn họ. Hãy nhanh chóng đưa bọn Pan Laped đi!”
Rodan Luin nhanh chóng ngăn cản Gunayon tiến tới, muốn hắn nhanh chóng mang những người bị thương rút lui.
“Đoàn trưởng, ta đến ngăn hắn lại, các ngươi đi mau!”
Gunayon muốn thay đoàn trưởng ở lại, giành lấy cơ hội trốn thoát cho bọn họ.
“Gunayon!”
Rodan Luin hét lớn khiến Gunayon phải dừng động tác.
“Gunayon, đừng quên thỏa thuận trước đây của chúng ta, chỉ cần một người trong chúng ta còn sống thì đoàn mạo hiểm Thiên Thương sẽ luôn còn tồn tại!”
“Những người còn sống có thể tiếp tục chiêu mộ thành viên mới để lấp chỗ trống!”
“Mau mang đám người Pan Laped đi đi, ngươi không chống cự được lão già này, ta và Cissetamine còn có thể cầm chân hắn. Nhanh lên!”
Rodan Luin dường như đang dùng thân phận đoàn trưởng hạ mệnh lệnh cuối cùng.
“A!”
Gunayon cắn chặt răng, không cam lòng hét lớn một tiếng.
Hắn nhảy đến khiêng Pan Laped lên, Bối Nhĩ bị thương tích đầy mình chỉ có thể đứng nhìn.
Hắn lao tới đón Emiana lần nữa, Seele chỉ phát ra hai đạo ma pháp tượng trưng rồi để hắn bế Emiana đi.
Vừa định đón Toseland, hắn nhìn thấy Coway vừa bị hắn đánh bay đã trở lại, hắn vội vàng lùi lại, ánh mắt của ông già cũng liếc nhìn hắn.
Nếu đến đón Toseland, có lẽ hắn sẽ không thể rời đi.
“Đi đi!”
Rodan Luin cũng nhìn thấy tình huống này, sợ Gunayon mạo hiểm nên lớn tiếng bảo hắn rời đi, hiện tại có đi được ai thì đi người ấy.
“Thật xin lỗi!”
Gunayon thân thể run rẩy, hắn đang khống chế cảm xúc, trong lòng nói xin lỗi Toseland rồi mang theo Pan Laped và Emiana bỏ chạy.
Bởi vì hắn là người khổng lồ, hắn có thể tăng tốc nhảy xa mấy chục mét chứ đừng nói là chạy, cho nên hắn chạy rất nhanh.
“Ngươi đánh lén ta còn muốn đi sao!”
Coway ném thanh kiếm lên, dùng trái tay giữ chuôi kiếm, nhắm vào chân Gunayon và làm động tác phóng kiếm, rõ ràng là muốn ngăn cản Gunayon bước đi...
Cissetamine sẽ không để Coway tấn công Gunayon, chuẩn bị vượt qua ông già và tấn công Coway, nhưng ngay khi hắn chuẩn bị hành động, ông già đã kích hoạt vài con rắn điện quấn quanh người hắn.
Cissetamine bị cuốn lấy, Rodan Luin không thể thoát thân được vì phần lớn sự chú ý của ông già đều đổ dồn vào hắn.
Nhìn thấy Coway chuẩn bị ném thanh kiếm trong tay ra, bọn họ hoảng sợ, nhưng hoảng sợ cũng vô ích, bọn họ chỉ có thể bất lực nhìn.
Vào thời điểm quan trọng, một luồng sáng lạnh bắn về phía Coway.
Điều này buộc Coway phải dừng lại và dùng thanh kiếm của hắn ngăn chặn luồng ánh sáng lạnh lẽo.
Coway nhìn sang và phát hiện kẻ tấn công mình chính là Toseland.
Lúc này, trán Toseland chảy máu, gần như toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng, Nim ra tay không hề nhẹ, hắn gần như bị biến dạng.
Vốn dĩ hắn không dễ dàng tỉnh lại, nhưng ý chí của hắn rất mạnh mẽ, hắn tự nhủ mình là một thần tiễn thủ, bọn đoàn trưởng cần hắn, hắn phải nhanh chóng tỉnh lại.
Có lẽ là do niềm tin quá mãnh liệt nên hắn đã tỉnh dậy.
Vừa tỉnh dậy, hắn thấy Coway đang chuẩn bị tấn công Gunayon, không cần suy nghĩ, hắn liền dùng một mũi tên bắn vào Coway.
Nhưng vì mũi tên này mà hắn đã hoàn toàn suy yếu.
Đầu gối hắn mềm nhũn, hắn nửa quỳ, cầm cây cung dài trong tay chống xuống đất để đỡ cơ thể, tránh cho ban thân bị ngã xuống.
Coway rời mắt khỏi Toseland, nhìn về hướng Gunayon đang trốn thoát, kết quả là bóng dáng đó đã biến mất, thật sự chân dài chạy rất nhanh ha.
Toseland thở hổn hển, muốn uống thuốc ma pháp để nhanh chóng lấy lại sức lực giúp đỡ bọn người đoàn trưởng bọn nhưng hắn vừa lấy thuốc ma pháp ra, đôi tai nhọn của hắn nghe thấy động tĩnh, phía sau có người đang mò mẫm, tiếng bước chân rất nhẹ, không giống tiếng bước chân của người lớn, chính là cô bé kia!
Toseland nhất thời đen mặt, cô bé này được một tấc lại muốn tiến một thước, lúc trước là hắn sơ suất, đánh giá sai lầm thương thế của chính mình nên mới khiến cô bé này đắc thủ.
Bây giờ cô bé này lại đến đây, nàng thực sự cho rằng hắn dễ bắt nạt sao.
Hết chương 1016.

Bạn cần đăng nhập để bình luận