Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1384: Nữ chính muốn sát phu chứng đạo!

Chương 1384: Nữ chính muốn sát phu chứng đạo!Chương 1384: Nữ chính muốn sát phu chứng đạo!
"Tiểu nhân hiểu rồi!"
Hoàng Đông Kiệt đẩy túi bạc lên chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút, ngươi không tò mò thân phận của vị quý nhân kia và tại sao nàng lại giúp ngươi sao?"
Kim Thiên Thành chỉ biết là Y Nhân Tiếu nhờ hắn chăm sóc Hoàng Đông Kiệt, cái gọi là quý nhân chỉ là nói với bên ngoài mà thôi.
Chỉ là Hoàng Đông Kiệt hoàn toàn không tò mò người được gọi là quý nhân là ai và tại sao lại giúp đỡ mình, điều này khiến Kim Thiên Thành đang tỉnh táo không khỏi cảm thấy khó hiểu."Đại nhân, ta chỉ là một nhân vật nhỏ, biết quá nhiêu cũng không tốt cho ta, mặc kệ vị kia quý nhân kia giúp ta vì mục đích gì!"
"Tốt hay xấu, ta cũng không thể từ chối hay phản kháng được!"
Hoàng Đông Kiệt dùng giọng điệu bất lực của tiểu nhân vật mà nói.
Kim Thiên Thành nghe vậy, mặc dù vẫn cảm thấy có gì đó sai sai nhưng vẫn xua tay cho Hoàng Đông Kiệt ra ngoài.
Trong lúc hồi hộp chờ đợi, cuối cùng nàng cũng gặp được khôi chủ Y Nhân Tiếu của bọn họ, nàng kể cho hắn nghe mọi chuyện về Hoàng Đông Kiệt.
Ma ma Túy Hoa lâu hơi ngạc nhiên thấy Kim Thiên Thành đến giữa ban ngày nhưng nàng không tỏ ra gì cả mà bọn họ nồng nhiệt chào đón Kim Thiên Thành vào. Còn yêu câu Hương Hương một trong ba vương bài của Túy Hoa lâu chiêu đãi hắn.
Cũng đâu phải hắn không trả tiền, mẹ nó, nắm trong tay hắn nhược điểm buộc hắn làm việc, đến chơi còn phải trả tiên, thật sự là quá đáng mà.
Kim Thiên Thành không hài lòng thì gọi hai người, dù sao ở đây hầu như mọi người đều là Y Nhân Tiếu, hắn vui vẻ chút thì đã sao?
Kim Thiên Thành ở trong phòng Hương Hương đợi không bao lâu liên nhờ ma ma Túy Hoa lâu gọi một cô nương khác vào, Hương Hương ban đầu đã biến mất.
Sau khi Hương Hương rời Túy Hoa lâu, người nhà sắp xếp, nàng vào nội thành và đến tiệm nhuộm gần phủ Tần Vương nhất.
Khi Hoàng Đông Kiệt lấy được khế đất lò rèn và rời khỏi địa bàn của Kim Thiên Thành, Kim Thiên Thành cai trang đi đến Túy Hoa lâu gần nhất một lúc lâu.
Đây rõ ràng là kết quả của việc luyện tập một công pháp đặc thù nào đó, còn luyện tới mức độ đại thành công mới đạt được kết quả như vậy.
Chỉ là thê tử hắn trẻ tuổi khác thường, lúc thê tử hắn bị bán mới mười bảy tuổi, tính nàng mười tám tuổi sinh con, thì bây giờ cũng phải khoảng ba mươi ba tuổi.
Nhưng bây giờ Liễu Dung nhìn chỉ có hai mươi bốn, hai lầm tuổi mà thôi.
Nghe Hướng Hương nói, sắc mặt khôi chủ không có chút nào thay đổi, vẫn lạnh lùng như vậy. Nếu Hoàng Đông Kiệt có ở đây, có thể liếc mắt một cái là nhận ra khôi chủ này chính là thê tử Liễu Dung của hắn.
Sau khi Hương Hương rời đi, Liễu Dung lạnh lùng cuối cùng cũng lộ ra chút cảm xúc.
"Vâng, khôi chủ!"
Hương Hương nhận lệnh rút lui.
"Về sau không cần đặc biệt chú ý tới việc liên quan tới hắn, nếu không có gì đặc biệt thì không cần tới báo cáo!"
"Ngươi biến mất hơn hai mươi ngày, sao lại xuất hiện, để cho ta tưởng rằng ngươi đã chết không được sao?" Tuy nàng trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng khi làm việc chung quanh Tần vương phi, tốt nhất đừng để Tần vương phi sinh ra tâm lý ghen tị với dung nhan của nàng.
Nếu nói không có sự quan tâm của nàng thì ai mà tin.
Lời nói của nàng rất hung dữ và tàn nhẫn, nhưng hành động của nàng lại trái ngược với lời nói. Nếu muốn trả thù, mười lăm năm này Hoàng Đông Kiệt đã không thể sống thoải mái như vậy, hơn nữa sau mười lăm năm thua trong sòng bạc, người khác mất cả tay chân, còn hắn thì không. Người khác thua bị chủ nợ trừng phạt đòi nợ, còn hắn chỉ bị đánh mấy trận, cuối cùng ngay cả chủ nợ cũng hiếm khi đến tìm hắn gây rắc rối.
"Ngươi bỏ rơi vợ con, ta sát phu chứng đạo. Ha ha ha, chúng ta thật đúng là trời sinh một đôi!" Tuy Liễu Dung nói như vậy nhưng trên khuôn mặt lạnh lùng của nàng lại chảy nước mắt.
Lại thêm việc của lò rèn, nàng còn rất hận Hoàng Đông Kiệt, đã lâu không thể quên hắn. Nước mắt Liễu Dung dường như đã cạn, nàng bình tĩnh lại, kiềm chế những thay đổi trên gương mặt, khiến mình trở nên già hơn.
"Như vậy cũng tốt, ngươi vô thanh vô tức chết đi ngược lại làm cho ta càng thêm không thể tha thứ ngươi, Những thương tổn ại mà ngươi đã gây ra cho ta sẽ không dễ dàng bị lãng quên!" "Chờ đã, chờ ta tu luyện đạt đến cực hạn, ta sẽ giết ngươi, để ngươi trở thành cơ hội cho ta đột phái"
Tuy Tần vương phi sẽ không ghen tị với nàng, nhưng nữ nhân mà, nàng ngày càng thấy mình già đi, nhưng người bên cạnh nàng thì luôn trẻ trung thì tính tình sẽ có phần nào đó thay đổi.
Sửa đổi dung mạo xong, Liễu Dung thông qua mật đạo trở về phủ Tần Vương.
Nếu Hoàng An Trạch nhìn thấy hết thảy ở đây, chắc chắn sẽ há hốc mồm.
Bởi trong rí nhớ của hắn, mẹ hắn chỉ là một nữ quản sự nhỏ bé ở hậu viện phủ Tân Vương...
Hoàng Đông Kiệt quay lại lò rèn, mở cửa nhìn vào bên trong, rất sạch sẽ, không có mạng nhện hay bụi bặm, hiển nhiên những người chuyên trách không hề lười biếng.
Mọi thứ ở đây không hề thay đổi, có hai chiếc bếp lò lớn nhỏ khác nhau, những chiếc máng sắt, những chiếc kẹp và những chiếc búa đục đẽo khác nhau, Hoàng Đông Kiệt nhớ lại khung cảnh quen thuộc đó, ký ức vãn còn mới mẻ.
Hoàng Đông Kiệt đi về phía sau, phía sau là ngôi nhà nơi gia đình bọn họ từng ở, phía trước thông với lò rèn, phía sau có tường bao quanh.
Bởi vì thợ rèn thời cổ đại tương đối giàu có, sân của bọn họ lớn hơn nhiều so với những gia đình lân cận khác, ngoại trừ sân giữa, gia đình bọn họ có sáu gian phòng, ngoại trừ phòng chứa quặng sắt và đồ lặt vặt, nhà bọn họ có năm gian phòng có thể ở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận