Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 539. Không hiểu phong tình




“Nếu như là thiên tai nhân họa thì động đất, châu chấn, hạn hán... các loại tai kiếp nhất định sẽ lan tràn đến mấy châu phụ cận Thân Châu.”
“Điều khiến người ta bất lực nhất chính là thời gian bị ảnh hưởng ít nhất phải duy trì hơn nửa năm.”
“Nửa năm đều là các loại tai nạn động đất, châu chấu, hạn hán, lương thực của triều đình và hơn mười châu cộng lại cũng không đủ để dân chúng Thân Châu cùng mấy châu phụ cận vượt qua.” Mị Nương không biết vì sao ông trời lại làm ra trừng phạt như vậy nhưng hiện tượng này cứ cách năm mươi năm hoặc hơn một trăm năm sẽ xuất hiện một lần, chuyện này cũng đã trở thành quy luật.
Thiên tai nhân họa xuất hiện, mấy châu bị thiên tai nhân họa chăm sóc căn bản không cách nào canh tác đất đai, không cách nào cày đất, đó có nghĩa nửa năm cũng không thể tự lực cánh sinh, ý nghĩa nửa năm thời gian đều phải dựa vào triều đình cùng mười mấy châu khác nuôi dưỡng.

Áp lực đối với triều đình và mười mấy châu khác lớn đến mức nào, căn cứ vào kinh nghiệm trước đây, lương thực căn bản là không đủ.
Lương thực không đủ, triều đình cùng hơn mười châu khác nhất định sẽ vì dân chúng địa phương mình mà giảm bớt hoặc là từ chối tiếp tục quyên góp lương thực cho địa phương có thiên tai, tình hình này trước không phải chưa từng xuất hiện.
Vẫn là câu nói, có thể chịu đựng chịu đựng, không thể chịu đựng chờ chết.
Cũng đừng nghĩ tới chuyện di cư, chuyện đó không thực tế.
“Vậy hy vọng không phải thiên tai nhân họa, cần thời gian trưng lương điều lương từ năm châu giàu có nhất phương nam lên, trước tiên vận chuyển một bộ phận lương thực của triều đình đi làm dịu tình hình ở Thân Châu một chút.”
“Phật môn tích lũy lương thực nhiều nhất nhưng gần đây Phật môn và Đạo giáo đều tích cực giúp chúng ta đối phó yêu ma các nơi, lúc này đi hỏi bọn họ có phải là hơi...”
“Mặc kệ, dân chúng quan trọng hơn, ít nhiều để bọn họ quyên góp một chút để giảm bớt áp lực.” Lục Trạch liên tiếp ra mấy mệnh lệnh, khiến Trảm Yêu Ti vô cùng bận rộn.
Trước cửa Lục gia.
“Tiểu Viễn, phụ thân ngươi hoài nghi Thân Châu xuất hiện thiên tai nhân họa, ngươi đi tận lực điều tra xem có phải hay không.”
“Nếu thật sự là thiên tai nhân họa, thời kỳ đặc biệt đối đãi đặc biệt, ngươi xem mà làm.”
“Nếu như không phải thiên tai nhân họa, quan viên sâu mọt nên thanh trừ thì cứ thanh trừ, người giở trò quỷ phía sau màn có thể là Âm Ty hoặc là Vạn Ma Điện, tìm ra bọn họ để làm rõ tung tích Khốn Thần Châu.”
“Ngoài ra, đám đông nên đàn áp thì đàn áp, trong nạn đói, bản chất nhân loại là thứ khủng khiếp nhất.”
“Tiểu Viễn ngươi không cần nương tay, bằng không ngươi không chỉ không giải quyết được vấn đề, còn có thể khiến cho vấn đề trở nên lớn hơn.”
“Phụ thân ngươi dâng thư triều đình, triều đình đã thông qua, Thân Châu cùng với mấy châu quân đoàn phụ cận ngươi đều có quyền chỉ huy.”
“Tiểu Viễn, cứ làm đi, gia gia tin tưởng ngươi.”
Tuy Lục Hải Nguyên không yên tâm tôn tử đi đến nơi nguy hiểm như vậy nhưng ấu ưng muốn biến thành đại bàng bay lượn trên bầu trời thì không thể rời khỏi việc rèn luyện.
“Gia gia, ta biết rồi.”
“Xuất phát!”
Lục Thế Viễn nói xong cưỡi ngựa dẫn một nhóm người xuất phát.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Vừa ra khỏi cửa thành kinh thành, Lục Thế Viễn đã thấy Bạch Liên Ngọc đang cầm dù che nắng đang chờ hắn.
“Phụ thân ngươi viết thư nói ngươi muốn dẫn ta đi du lịch nên ta đến!”
Lục Thế Viễn nghe xong sao còn không biết phụ thân làm như vậy là vì bảo đảm an toàn cho hắn.
“Ngươi thích thì đi theo đi!”
Lục Thế Viễn không giải thích gì, với sự thông minh của Bạch Liên Ngọc, rất dễ dàng đoán ra phụ thân hắn nói dối, du lịch là giả, bảo vệ mới là thật, có điều Bạch Liên Ngọc vẫn tới.
Lục Thế Viễn tự nhiên tiếp nhận, có Bạch Liên Ngọc ở bên cạnh, an toàn của hắn sẽ được đảm bảo.
“Thật không hiểu phong tình!”
Thấy Lục Thế Viễn đồng ý, Bạch Liên Ngọc còn muốn cùng Lục Thế Viễn cưỡi một con ngựa, ai ngờ Lục Thế Viễn coi như không hiệu ý của nàng, cưỡi khoái mã bỏ chạy.
Bất đắc dĩ Bạch Liên Ngọc chỉ có thể triệu bốn nữ quỷ không sợ ánh mặt trời và kiệu hoa tân nương ra, nàng ngồi vào trong kiệu hoa để bốn nữ quỷ khiêng kiệu hoa đi theo đội ngũ Lục Thế Viễn.
Lục Thế Viễn nhìn lướt qua kiệu hoa tân nương phía sau đội ngũ, cảm thấy đội ngũ hắn dẫn đầu thật giống như đội ngũ rước dâu.
Có điều Lục Thế Viễn không nói thêm gì, dẫn đội ngũ tiếp tục đi về đích. Đi được vài ngày, Lục Thế Viễn dẫn đội ngũ tới Mộc Châu, Mộc Châu là hàng xóm của Thân Châu, Mộc Châu tự nhiên cũng nằm trong phạm vi điều tra của Lục Thế Viễn.
Vừa vào Mộc Châu, Lục Thế Viễn cảm giác không ổn, nhiệt độ cao hơn các châu khác không nói, ngay cả không khí cũng khô ráo vô cùng, thảm thực vật chung quanh cũng không có tinh thần .Đi qua một thôn trang, phát hiện phần lớn cây trồng trong thôn đều khô kiệt, nước của mấy con sông hơn phân nửa đều khô cạn. Đây chỉ là Mộc Châu, còn chưa tới Thân Châu, tình hình đã như thế này, tình hình của Thân Châu nghiêm trọng cỡ nào.
“Đi, Mộc Châu hướng tới Thân Châu.”
Lục Thế Viễn biết tình hình phụ thân lo lắng nhất vẫn là xảy ra, điều này có thể có thành phần nhân tạo tồn tại nhưng cũng không thể tách rời khỏi thiên tai nhân họa.
Tuy phán đoán đây là thiên tai nhân họa nhưng Lục Thế Viễn vẫn ôm chút hy vọng chạy tới Thân Châu cầu chứng.
Đến Thân Châu, nhiệt độ còn cao hơn Mộc Châu , nhìn cảnh tượng chung quanh, sắc mặt Lục Thế Viễn dần dần trầm xuống.
Rất nhiều vỏ cây không còn, ngay cả lá cây cũng không thấy mấy lá, ngay cả những cái cây lớn cũng trơ trụi trong rừng.
Hắn còn thấy rất nhiều xương người, trên xương người rải rác lại còn có vết răng người gặm nhấm, cho thấy chuyện này đã đến mức ăn thịt người.
“Thiên tai nhân họa, thật sự là thiên tai nhân họa, mau truyền tin cho phụ thân ta, nói nơi này thật sự phát sinh thiên tai nhân họa.”
Lục Thế Viễn vừa nói xong, động đất đã đến, núi xa xa sụp đổ, dòng sông khô cạn đứt gãy, ngay cả ở chỗ đội ngũ Lục Thế Viễn cũng xuất hiện hố trời.
Đến khi trận động đất lắng xuống, tâm tình Lục Thế Viễn rất nặng nề, trước khi hắn tới cũng đã điều tra qua chuyện thiên tai nhân họa, nói là thiên tai nhân họa thật ra chính là trừng phạt của ông trời.
Thời kỳ thiên tai nửa năm, không phải muốn chịu đựng là có thể chịu đựng được. Không đủ lương thực thì nói gì cũng là giả.
Nhưng thiên hạ lấy đâu ra nhiều lương thực như vậy...
Hết chương 539.

Bạn cần đăng nhập để bình luận