Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1017. Cô bé chết tiệt!




“Bốp!”
“Tại sao lại...!”
Tảng đá rơi xuống, đầu óc Toseland chợt ong ong.
Làm sao chuyện này có thể xảy ra, hắn đã chuẩn bị phản thủ đánh bay cô bé phía sau, nhưng hắn mới vừa hành động, sao cô bé lại đập tảng đá vào đầu hắn nhanh hơn một bước?
Tuy nghi vấn rất nhiều, nhưng bị đánh vào sau gáy, không muốn choáng váng cũng phải choáng váng. Đoàn mạo hiểm Hắc Mã và đoàn mạo hiểm Thanh Thường đều ngạc nhiên. Đoàn mạo hiểm Thiên Thương nổi tiếng của vương quốc Ilu đã bị đánh bại.
Còn hoàn toàn bị đánh bại, đoàn mạo hiểm Phá Hiểu này rốt cuộc là thần thánh phương nào! Nghĩ tới thái độ vô lễ của bọn họ đối với đoàn mạo hiểm Phá Hiểu lúc trước, bọn họ có chút sợ hãi, đặc biệt là người của đoàn mạo hiểm Hắc Mã.
Bọn họ đều sợ đoàn mạo hiểm Phá Hiểu sau khi giải quyết được người của đoàn mạo hiểm Thiên Thương sẽ quay qua gây rắc rối với bọn họ, điều này khiến bọn họ hoảng loạn.
“Nim, ngươi lớn gan quá. Khụ khụ, sao ngươi lại đập đầu hắn? Nếu hắn phản thủ một kích, ngươi...!”
Bối Nhĩ sẽ căng thẳng gần chết, hắn chạy tới trách Nim sao nghịch ngợm như vậy.
“Nim không sợ đâu, thoạt nhìn là thấy hắn giống như một con gà yếu, bằng không cũng không bị Nim đánh bất tỉnh hai lần liên tiếp!”
Nim ưỡn thẳng lưng, không hề cảm thấy mình sai.
Hắn là một con gà yếu!
Bối Nhĩ chớp chớp mắt, lời này mà ngươi cũng dám nói, hắn không chỉ là thần tiễn thủ, còn là kỵ sĩ Đại Địa, nếu hắn là kẻ yếu đuối, vậy ta là cái gì.
Đợi đã, bị đánh bất tỉnh hai lần liên tiếp, trước khi bước ra khỏi quả cầu đen đã nhìn thấy Toseland bất tỉnh, chẳng lẽ là Nim làm?
Hắn lập tức bật người quay sang Seele để xác nhận, nhận được cái gật đầu xác nhận từ Seele. Điều này khiến hắn nhìn Toseland đáng thương, bị một cô bé liên tiếp đánh bất tỉnh hai lần, cũng chỉ có ngươi.
“Nim, về sau đừng lỗ mãng như vậy. Chúng ta biết ngươi muốn giúp chúng ta, nhưng nguy hiểm không phải là thứ một đứa trẻ như ngươi có thể đối mặt!”
Seele đã phát động ma pháp trị liệu để chữa trị vết thương cho Bối Nhĩ, đồng thời chỉ trích Nim xằng bậy.
Nim bĩu môi không nói gì, có vẻ như đang hờn dỗi.
Hoàng Đông Kiệt vung thanh kiếm băng trong tay, trực tiếp tạo ra một vết thương sâu trên lưng Cissetamine.
“Khốn kiếp!”
Rodan Luin thấy đồng đội của mình bị thương càng tức giận hơn, hắn nhanh chóng lấy hai ba lọ thuốc ma pháp tăng sức mạnh từ túi không gian của mình ra uống, đấu khí trong cơ thể bùng nổ, cảm giác cực nóng lan ra toàn thân.
Cissetamine nhìn thấy đoàn trưởng uống thuốc ma pháp có tác dụng phụ, hắn tỏ ra hung ác, không những uống thuốc ma pháp mà còn dùng bí thuật thích khách để tăng tốc độ.
“Hô!”
Hoàng Đông Kiệt nhất thời bị hai người hợp lực đá ra ngoài.
“Thật sự là già rồi, xương cốt già nua gần như bị các ngươi đánh rã!”
Hoàng Đông Kiệt vặn vai, mỉm cười nhìn Rodan Luin.
Đáp lại Hoàng Đông Kiệt là cú công kích của tàn ảnh Rodan Luin.
Hoàng Đông Kiệt vẫn một tay cầm kiếm băng thoải mái cùng Rodan Luin va chạm như trước, còn thường thường đẩy Cissetamine đánh lén ra.
“Vút!”
Đây là âm thanh của gió, có thứ gì đó đang gầm rú trong gió.
Hoàng Đông Kiệt ngước lên thì thấy một chiếc búa khổng lồ, cuốn theo tiếng gió bay về phía mình.
“Ầm!”
Gây ra một cái hố lớn.
“Gunayon, sao ngươi lại quay lại?”
Nhìn thấy là Gunayon, Rodan Luin hiển nhiên có chút tức giận, đã chạy được rồi tại sao còn lại quay lại?
“Đoàn trưởng, Pan Laped và Emiana đã được đưa đến nơi an toàn. Còn bọn họ tồn tại, bọn họ sẽ làm đoàn mạo hiểm Thiên Thương tiếp tục kéo dài!”
“Ta là lá chắn của đoàn mạo hiểm Thiên Thương. Khi gặp nguy hiểm, lá chắn sẽ luôn đi đầu!” Rodan Luin cảm động trước lời nói của Gunayon, hắn muốn mắng Gunayon ngu ngốc, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Gunayon, hắn khó có thể thốt ra những lời mắng chửi đó. “Đoàn kết thật đấy, các ngươi nhưu vậy khiến ta trông như một đại nhân vật phản diện vậy!” Hoàng Đông Kiệt từ từ bay lên khỏi mặt đất.
“Đừng tới đó, không thấy lão gia tử đang chơi đùa vui vẻ sao!”
Bối Nhĩ muốn đi tới giúp đỡ nhưng bị Coway hiểu tính lão gia tử chặn lại.
“Gunayon, cố hết sức để giải phóng bản thân, đây có thể là trận chiến cuối cùng của chúng ta!” Rodan Luin thấy ông già lông tóc không tổn hao gì, đang lơ lửng trên mặt đất, hắn đã thầm mắng ông già một tiếng quái vật.
Biết Gunayon chết sống không đi, Rodan Luin không còn cách nào khác đành phải chấp nhận cho hắn ở lại chiến đấu bên cạnh mình.
“Vâng, đoàn trưởng!”
Nghe được lời của đoàn trưởng, Gunayon vô cùng vui mừng, máu trong người lập tức sôi lên, hắn giơ cây búa khổng lồ lên cao đập mạnh vào Hoàng Đông Kiệt.
Hoàng Đông Kiệt bước nhẹ chân, dễ dàng né được đòn búa nhưng lại vấp phải những nhát chém điên cuồng của Rodan Luin và Cissetamine.
“Ầm!”
Một luồng ánh sáng lạnh lẽo bất ngờ đánh vào Hoàng Đông Kiệt.
Vung một nhát kiếm băng, luồng ánh sáng lạnh lẽo bị chém đứt, Hoàng Đông Kiệt liếc nhìn, lại là Toseland này.
Lúc này Toseland đang nằm dưới đất, khó khăn ngước nhìn lên đoàn trưởng bên này, một tay nhắm đúng vào Hoàng Đông Kiệt.
Rõ ràng đòn công kích vừa rồi từ trong tay hắn ngưng tụ, phóng về phía Hoàng Đông Kiệt.
Hắn không còn lấy được cung ra nữa, phát ra đòn công kích kia cũng là khí lực cuối cùng của hắn.
“Thật ngoan cường!”
Nim thấy Toseland tỉnh lại, nàng rất khâm phục ý chí của tinh linh này, nhưng cũng không nói nhiều mà nhặt một tảng đá khác đi về phía Toseland.
Bối Nhĩ muốn ngăn chặn hành vi của Nim, nhưng bị ánh mắt Seele và Coway ngăn lại, ý bảo bọn họ cứ nhìn thôi.
Lại, lại là cô bé chết tiệt này!
Nhìn thấy cô bé nhặt một tảng đá khác đi về phía mình, Toseland cảm thấy nghẹn khuất, hắn bị một cô bé đánh bất tỉnh hai lần liên tiếp, nói ra sẽ bị người khác cười chết.
Khốn kiếp, ngươi đừng mơ tưởng thành công nữa. Hai lần đầu đều là đánh lén từ phía sau, lần này ta sẽ để mắt tới ngươi, chỉ cần ngươi lại gần một chút, ta sẽ bắt ngươi, ép ông già thả bọn người đoàn trưởng ra.
Tuy Toseland ngẩng đầu cũng rất khó khăn, nhưng ép cơ thể thì hắn vẫn có chút sức lực chờ đợi cô bé đến gần.
Điều hắn không ngờ tới là cô bé dừng lại, cách hắn sáu, bảy mét.
Cô bé vung tay, dùng hết sức ném tảng đá trong tay.
Hết chương 1017.

Bạn cần đăng nhập để bình luận