Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 109. Rời đi




Hoàng Đông Kiệt rơi vào trầm tư, điều hắn đang nghĩ tới là, thủ hạ của hắn sao lại có nhiều người không có lương tâm như vậy, có mấy người lương tâm còn bị hỏng hết rồi.
Có người cả ngày huyễn tưởng đâm ra một kiếm về phía hắn, có người muốn dùng quan tài chứa hắn, thậm chí ngay cả phân giải nghiên cứu hắn cũng có. Những thủ hạ này đều là bị ai làm hỏng, đối với chủ tử của bọn hắn cũng có ý tưởng này, thành phần bất hảo này không thể giữ, bọn hắn cần được giáo dục.
Hoàng Đông Kiệt khẽ gật đầu, cảm thấy sau việc này, phải giáo dục các thuộc hạ tôm tít của hắn một chút. Tôm tít chỉ là một loại tôm!
Trong đám người Bá Đao Hội lại liên tiếp đi ra vị thứ ba, người khác nhìn một cái, rất dễ dàng nhận ra đây là thợ săn tiền thưởng: Dạ Vô Lai.
"Khụ khụ... Ta là..."
"Ngươi có cái gì tốt để nói, không phải là vì tiền thưởng mà đến ư, treo danh xưng thợ săn tiền thưởng, tên ngốc cũng đều biết ngươi là vì nguyên nhân gì mà tới."
Thợ săn tiền thưởng Dạ Vô Lai muốn lên tiếng khuấy động bầu không khí, kết quả người cõng quan tài Cùng Vô Sinh trực tiếp tổng kết lời của hắn.
"Chúc ngươi sau khi chết không có quan tài mà nằm."
Thợ săn tiền thưởng Dạ Vô Lai bất mãn nhìn Cùng Vô Sinh một cái, cắt ngang màn lộ mặt biểu hiện của người khác, chính là tương đương với cướp đoạt tiền tài của người khác, Dạ Vô Lai tức giận đến mức trực tiếp phát ra lời mắng chửi ác ý với Cùng Vô Sinh.
"Cái gì, tại sao ngươi có thể nói như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết quan tài là thứ ta yêu quý nhất sao?"
"Ngươi quá hèn hạ, lại có thể phát ra lời nguyền rủa ác độc như vậy đối với ta, ta ra lệnh cho ngươi mau thu hồi lời nguyền ác ý này..."
Người cõng quan tài Cùng Vô Sinh vừa nghe thấy, trực tiếp phá phòng, ngón tay chỉ vào Dạ Vô Lai thu hồi trớ chú.
"Ha ha"
Dạ Vô Lai đáp lại Cùng Vô Sinh chính là hai chữ ha ha! "Ta"
Cùng Vô Sinh còn muốn nói cái gì, kết quả nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Đao Vương Chung Hùng Nguyên, hắn ngậm miệng rồi. Ngay sau đó, viện trợ từ bên ngoài mà Bá Đao Hội mời tới đều đi ra cả rồi.
Mạc Quy Đồ, Cùng Vô Sinh, Dạ Vô Lai, Tôn Chính Kỳ, Tào Đăng Niên... mười hai vị cường giả Tông Sư không thiếu một người nào xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Mười vị của Thính Vũ Các, mười hai vị ngoại viện, thêm với 33 vị bên ta, tổng cộng 55 vị cường giả Tông Sư."
"Vương Nguyên Vinh, ta muốn biết, 29 vị cường giả Tông Sư các ngươi đấu với 55 vị cường giả Tông Sư bên ta, các ngươi lấy cái gì bù đắp chênh lệch này."
Ánh mắt của Chung Hùng Nguyên cuồng dã chí cực khiêu khích nhìn Vương Nguyên Vinh...
"Chung Hùng Nguyên, ta cũng không ngờ rằng ngươi vì đối phó chúng ta mà đổ máu cỡ này, người bình thường cũng không có quyết đoán như ngươi vậy."
Vương Nguyên Vinh với vẻ mặt nghiêm túc nhìn đối thủ cũ Chung Hùng Nguyên, thù lao để mời mười vị Kim Bài Sát Thủ của Thính Vũ Các khó có thể tưởng tượng nổi.
Ai nghĩ Bá Đao Hội còn có quyết đoán mời mười hai vị Tông Sư từ ngoại viện tới.
Cái giá bỏ ra này tuyệt đối không tầm thường, nói không chừng lần này Bá Đao Hội đã đem một nửa của cải bỏ ra rồi.
Nếu như lần này không thể huỷ diệt Quy Vân sơn trang, chiếm đoạt tài nguyên của Quy Vân sơn trang, Bá Đao Hội có thể lưu lạc thành một luồng thế lực nhỏ.
“Để huỷ diệt các ngươi, bỏ chút vốn có tính là gì, chỉ cần sau đó chiếm đoạt tài nguyên của các ngươi, bỏ bao nhiêu vốn đều có thể thu hồi lại."
Chung Hùng Nguyên là nói thật, Thính Vũ Các đòi cái giá quá cao, số tiền để mời một Kim Bài Sát Thủ đủ để bồi dưỡng được hai ba cường giả Tông Sư bình thường.
Mời mười Kim Bài Sát Thủ, đã khiến Bá Đao Hội phải bỏ ra của cải không nhỏ rồi.

Thêm với việc mời viện trợ bên ngoài cũng cần tiền, phí dụng của các phương diện khác cũng phải chi, nếu như lần này không thể huỷ diệt Quy Vân sơn trang, bọn họ cũng sẽ thương cân động cốt bắt đầu suy yếu.
"Những thứ này là toàn bộ con át chủ bài của ngươi ư?"
Vương Nguyên Vinh biểu cảm ngưng trọng không ít, nhưng hắn muốn biết cái này có phải toàn bộ con bài chưa lật của Bá Đao Hội hay không.
"Thế nào, ngươi còn chê không đủ, cường giả Tông Sư của các ngươi có được bao nhiêu vị, ngươi sẽ không phải là trông chờ vào những thân bằng hảo hữu này của ngươi đấy chứ?"
“Để ta xem thử, cũng không tệ lắm, tới 17 vị cường giả Tông Sư, nhưng cuối cùng ở lại giúp ngươi lại có mấy người chứ?"
Chung Hùng Nguyên cười lạnh một tiếng về phía Vương Nguyên Vinh, ngay sau đó hét nói với đám người hiện trường.
"Các ngươi nghe đây, đây là ân oán truyền kiếp của Bá Đao Hội ta cùng Quy Vân sơn trang, chuyện không liên quan đến các ngươi."
"Ta biết trong các ngươi có người đến từ thế lực khác, có thân phận phức tạp, ta không muốn gây nên quá nhiều phiền phức."
"Hiện tại các ngươi rời đi, ta sẽ coi như không nhìn thấy các ngươi, nhưng nếu như các ngươi cứ muốn ở lại trợ giúp Quy Vân sơn trang, vậy đừng trách ta ra tay tàn nhẫn."

Chung Hùng Nguyên ra lệnh môn chúng nhường ra một con đường thông xuống núi, hắn không ngốc, không cần phải trêu chọc phiền toái không cần thiết cho bản thân.
Nhìn thấy Bá Đao Hội tránh ra một con đường, những khách mới sớm đã muốn thoát thân không nhịn được, thận trọng tới gần cổng của thông đạo.
Sau khi tới gần, phát hiện người của Bá Đao Hội không có dị động khác, là thật tâm thả bọn họ đi.
Giờ khắc này bọn họ không do dự nữa, hoàn toàn vọt ra cửa, cũng không thèm chào hỏi người của Quy Vân sơn trang. Đám người Vương Nguyên Vinh nhìn thấy vô số khách mời đều xông tới lối đi kia, biểu cảm rất bình tĩnh, đây là chuyện trong dự liệu.
Đối với hạng người đầu cơ trục lợi như vậy, bọn họ cũng không để ý chút nào, người mà bọn họ để ý là cường giả Tông Sư.
"Vương trang chủ, rất xin lỗi, ta là do Lôi Kiếm phái sai khiến, không tiện can thiệp vào chuyện ân oán truyền kiếp của Bá Đao Hội các ngươi, ta xin được cáo lui trước."
Một sứ giả đến từ cùng thế lực đỉnh cấp Lôi Kiếm Phái cũng không nói nhảm, nói xong liền đi, không cho Vương Thiên Đoan chút cơ hội nói chuyện nào.
Rõ ràng hắn cảm thấy Quy Vân sơn trang lần này là chạy trời không khỏi nắng, đối với một loại người sắp chết, hắn không cần khách khí cái gì cả, nói xong liền dứt khoát rời đi.
Vương Thiên Đoan bị đối xử như thế cũng chỉ là chân mày hơi nhíu lại, nhưng hắn không nói gì thêm, cũng không khẩn cầu người khác ở lại hỗ trợ.
Hết chương 109.

Bạn cần đăng nhập để bình luận