Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 105. Ngạo mạn




Thực sự là lão đầu ngạo mạn!
Hoàng Đông Kiệt sau khi đánh giá Vương Nguyên Vinh một câu lão đầu ngạo mạn chết tiệt trong lòng, cũng thu hồi ánh mắt.
"Vậy ta sẽ không khách khí nữa."
Đối với tâm ý chất phác của Vương Quả Nhi, hắn đương nhiên không từ chối.
Vương Quả Nhi nhìn thấy cô trượng tiếp nhận Đại Tiên Đào trong tay nàng, nụ cười trên mặt của nàng càng tươi hơn, nhưng mà hai tay của nàng không buông, vẫn đưa ở trước mặt Hoàng Đông Kiệt.
...
Như thể ý là đang nói: Cô trượng ngươi có phải là quên đưa thứ gì rồi không.
"Ngươi thật là một tiểu láu cá."
Hoàng Đông Kiệt đương nhiên nhìn ra ý của Vương Quả Nhi, từ trong tay áo lấy ra hai chuỗi kẹo hồ lô đặt ở trên lòng bàn tay của Vương Quả Nhi.
"Cảm ơn cô trượng”
Lấy được đồ ăn vặt mà mình mong muốn, nàng vui vẻ miễn bàn, nói cảm tạ xong, liền nhảy nhót về phía gia gia của nàng.
"Biểu muội của ngươi thật sự rất đáng yêu!"
Kiều Vân Nhi nhìn bóng dáng nhỏ nhảy nhót của Vương Quả Nhi, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
"Đúng vậy, cũng không nhìn xem là tiểu biểu muội của ai." Hoàng Thiên Khải vừa cười vừa nói.
Hoàng Đông Kiệt lấy dao găm sạch ra, lanh lẹ gọt bỏ vỏ của Đại Tiên Đào, cắt thành bốn miếng, đem ba miếng chia cho các đứa trẻ.
"Thật đúng là ngọt, cũng không biết đào của Trường Bạch Sơn có thể cấy ghép hay không, nếu có thể, trồng thêm mấy cây đào ở Vương phủ."
Hoàng Đông Kiệt nhai vài miếng, cảm thấy rất ngọt rất ngon, liền có suy nghĩ muốn cấy ghép cây đào.
"Phụ Vương, ngươi mơ là được rồi, Vương phủ chúng ta không có loại hoàn cảnh này, đem cây đào của Trường Bạch Sơn cấy ghép qua đây, chỉ có thể giết chết cây đào thôi."
"Hơn nữa đám người Trường Bạch Sơn kia không dễ chọc, đụng đến cây đào của bọn họ, bọn họ sẽ liều mạng."

Hoàng Thiên Trấn bảo Phụ Vương ném ý tưởng không thiết thực đi, mơ là được rồi, làm xằng bậy sẽ xảy ra chuyện.
Hoàng Đông Kiệt cười không nói gì thêm, bỗng nhiên ánh mắt của hắn nháy một cái, hắn cảm giác được động tĩnh dưới chân núi của Quy Vân sơn trang, dần dần khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười.
"Rốt cuộc đã tới, kịch hay sắp sửa diễn ra rồi."
Chân núi Quy Vân sơn trang
Mấy đệ tử giữ cổng đang trung thành chuyên nghiệp canh gác ở trước sơn môn. Cơn gió mạnh thổi bay đá cát, đột nhiên từ chỗ góc chết của tầm nhìn một cánh tay giơ ra.
Nhìn thấy đệ tử gác cổng đang chuẩn bị hô hoán đồng bọn ở phía sau cẩn thận, kết quả bản thân bọn hắn cũng không phát ra tiếng.
Bởi vì cũng có một cánh tay từ phía sau giơ ra che miệng của bọn hắn. "Ưm"
Mấy đệ tử gác cổng trợn tròn mắt nhìn đao thể xuyên qua cơ thể của mình, bọn họ bị kẻ địch dùng vũ khí đâm xuyên từ phía sau lưng.
Bọn họ đang giãy giụa, nhưng tất cả đều là tốn công vô ích, một luồng mê ảnh tử vong cực sâu cắn nuốt ý thức của bọn hắn.
“Bịch”
Đây là thanh âm thi thể của đệ tử gác cổng ngã xuống đất.
Bịch bịch bịch...
Trong lúc nhất thời, trước sơn môn tiếng bước chân người đông nghìn nghịt giẫm đạp tới.
"Đao Vương, đệ tử gác cổng của Quy Vân sơn trang cùng tiểu đội tuần tra tại ngoại đều đã giải quyết cả rồi."
Ở trung tâm người đông nghìn nghịt, một lão giả dáng người khôi ngô đang lau đại đao của mình, ánh mắt của hắn không buồn không vui, không lo lắng không hoảng hốt, trong mắt chỉ có đại đao của hắn.
"Chỉ cần là người của Quy Vân sơn trang, giết!"
Đại trưởng lão Giang Mông Phong bên cạnh Đao Vương Chung Hùng Nguyên hạ mệnh lệnh, Giang Mông Phong biết tính cách của Đao Vương Chung Hùng Nguyên, Đao Vương không thích nói gì, hoặc là nói người không đáng để Đao Vương dùng đao chém, Đao Vương cũng không muốn nói chuyện với hắn.
"Giết"
"Giết"
Mệnh lệnh vừa hạ xuống, tất cả người của Bá Đao Hội đều đằng đằng sát khí mang theo đại đao hướng về phía Quy Vân sơn trang.
"Thùng thùng..."
Khoảnh khắc mà Bá Đao Hội giết lên, âm cảnh báo của Quy Vân sơn trang vang lên.
"Xảy ra chuyện gì vậy, đây này là tiếng gì?"

"Đây là tiếng cảnh báo của Quy Vân sơn trang, xảy ra chuyện gì vậy, Quy Vân sơn trang sao đột nhiên lại vang lên tiếng cảnh báo, chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn?"
"Chân núi xảy ra chuyện gì, sao lại có tiếng binh khí va chạm truyền đến?"
Tiếng cảnh báo vừa bắt đầu vang lên, rất nhiều khách mời ở đại viện ánh mắt đều xuất hiện biến hóa, vô cùng hiếu kỳ Quy Vân sơn trang đã xảy ra chuyện gì.
"Phụ Vương, cái này...”
Hai huynh đệ Hoàng Thiên Trấn ánh mắt đều trông mặt bắt hình dong nhìn về phía Phụ Vương, Quy Vân sơn trang chỉ khi có đại địch xâm lấn mới có thể phát ra cảnh báo.
Người có đại thù với Quy Vân sơn trang, vậy chỉ có Bá Đao Hội, đây là bị Phụ Vương dự đoán đúng rồi. Bá Đao Hội thật sự tiến công Quy Vân sơn trang vào lúc này.
"Hoảng cái gì, trời sập xuống có người trên cao chống, còn chưa đến lượt hai người các ngươi lo lắng vớ vẩn, an tâm ngồi xuống quan sát tiến triển của chuyện đi."
Hoàng Đông Kiệt ý bảo hai đứa con trai ngồi xuống, chuyện còn chưa tới thời khắc nguy hiểm nhất, không có gì phải hốt hoảng.
"Trang chủ, đại sự không hay, người của Bá Đao Hội tấn công tới." Một trưởng lão của Quy Vân sơn trang vội vàng chạy tới bẩm báo.

"Cái gì, Bá Đao Hội lại có thể lựa chọn lúc này tiến công Quy Vân sơn trang, không thể nào."
"Bá Đao Hội điên rồi sao, không biết thân bằng hảo hữu của Quy Vân sơn trang đều ở đây, dám xâm phạm vào lúc này không phải muốn chết sao?"
"Có nhiều người ở đây như vậy, đánh đuổi Bá Đao Hội chắc hẳn là không thành vấn đề, ta có cần gia nhập vào diễn xuất một phương dốc sức cho Quy Vân sơn trang hay không, nói không chừng sẽ có chỗ tốt gì?"
Chúng khách mời nghe thấy là Bá Đao Hội xâm phạm, không nghị luận ầm ĩ, chỉ là trong lòng có dự định riêng của mình, có người muốn chạy trốn, cũng có người muốn gia nhập Quy Vân sơn trang kiếm chút lợi ích, người có ý tưởng gì cũng có.
Các cường giả ở chỗ ngồi của cường giả Tông Sư, không ít người ánh mắt thầm xoay chuyển chớp động, bọn hắn có thể đi tới tầng lớp này là bởi vì bọn hắn đủ cẩn thận.
Không giống những người khác nhìn vấn đề đơn giản như vậy, điều bọn hắn nghĩ tới là, Bá Đao Hội dám xâm phạm vào lúc này, nhất định là chuẩn bị đầy đủ, thậm chí là nắm chắc tất thắng.

Điều bọn họ đang suy nghĩ là lưu lại tiếp sẽ mạo hiểm, tìm thời cơ rời đi. Nói trắng ra là, bọn họ sợ chết.
Khoảnh khắc khi tiếng cảnh báo vang lên, ánh mắt của Vương Thiên Đoan cũng sững sờ, nhưng hắn hoàn hồn cũng nhanh, loại tình huống này, bọn họ có dự liệu trước.
Dự liệu đúng rồi, cũng từng có chuẩn bị, đương nhiên bọn họ sẽ không có xoắn xuýt như vậy, hắn quay đầu nhìn về phía phụ thân hắn, phụ tử vừa đối mắt, cũng biết trong lòng có dự liệu gì.
Hết chương 105.

Bạn cần đăng nhập để bình luận