Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 541. Thiên đạo công bằng




“Trong thành hẳn là có không ít thế gia hào môn, tin rằng bọn họ nhiều đời tích lũy không ít lương thực, ngươi đi cùng bọn họ đòi lương thực.”
“Mỗi một nhà ít nhất xuất ra bảy thành lương thực, không cho thì tịch biên nhà cửa.”
Lục Thế Viễn suy nghĩ một chút rồi nói.
“Đại nhân, lương thực chính là mệnh căn của thế gia hào môn, ngươi bức bách bọn họ như vậy, bọn họ sẽ...”
“Sẽ làm gì, tìm ta gây phiền toái thì ta nói cho bọn họ biết trước, nơi này bây giờ do ta làm chủ.” “Bây giờ ngươi đi đòi lương thực, ta cho ngươi năm ngàn quân đội, cho thì không xảy ra chuyện gì, không cho cũng không cần tịch biên nhà, tiêu diệt hết cho ta.”
Sử ký trừng lớn mắt, hắn không ngờ Lục Thế Viễn lại quyết liệt như vậy.
“Còn sững sờ làm gì, còn không mau đi!”
Sử ký không còn cách nào khác chỉ có thể dựa theo căn dặn mà mang quân đội tới cửa xin lương thực.
“Dịch tướng quân, quân đội Thân Châu đâu?”
Lục Thế Viễn phái sử ký đi xong lại gọi thủ thành Thanh Hải tới.
“Thân Châu xuất hiện bạo dân, quân đội do các tướng quân mang đi thủ thành.”

“Thân Châu tổng cộng có mười tám quận thành, trong đó có ba quận thành đã thất thủ, bây giờ tất cả quân đội đều ở trong mười lăm quận thành còn lại.”
Dịch tướng quân trả lời.
“Nếu ta liên hợp quân đội Mộc Châu cùng Hoa Châu điều tới quân đội Thân Châu, đại khái cần bao lâu có thể bình định bạo động Thân Châu?”
Lục Thế Viễn suy nghĩ một lát hỏi.
“Đại nhân, Thân Châu không có bao nhiêu bạo dân, phần lớn đều là nạn dân, người đói bụng không cách nào so sánh với người ăn no.”
“Nếu như đại nhân ngươi có thể điều đến quân đội Hoa Châu cùng Mộc Châu, đại khái cũng chỉ cần vài ngày là có thể bình định bạo Động Thân Châu.”
“Nhưng điều này không giải quyết được vấn đề căn bản, có lương thực mới không có nạn dân, không có lương thực thì không trấn áp được nạn dân.”
“Vừa mới trấn áp nhóm này, chỗ khác lại xuất hiện một nhóm mới, không có lương thực mới là vấn đề.”
Dịch tướng quân suy nghĩ một chút rồi nói.
“Lương thực đã có người phía trên giúp chúng ta nghĩ biện pháp, chúng ta chỉ cần trấn trụ bạo động, không để xuất hiện tình trạng người ăn thịt người.”
Lục Thế Viễn biết triều đình vận chuyển một chút lương thực còn lâu mới đủ nhưng nếu mặc kệ Thân Châu thì chỉ khiến cho tình hình của Thân Châu càng ngày càng nghiêm trọng.
Lúc này hắn cũng không quản được nhiều như vậy, sai người điều binh bình loạn.
Tại trụ sở Trảm Yêu Ti, Lục Trạch nhận được giấy tờ khẩn cấp của nhi tử.
“Thiên tai nhân họa, thật sự là thiên tai nhân họa, lần này lại không biết lại chết bao nhiêu người.”
“Con ơi, ngươi ráng chịu đựng, Phật môn cùng Đạo giáo bằng lòng quyên góp một phần lương thực đến khẩn cấp, rất nhanh sẽ đưa đến tay ngươi.”
“Năm châu giàu có nhất miền nam có thể cần thêm thời gian.”
“Kỳ lạ, có phải hơi tốc độ thu lương điều lương của năm châu phương nam chậm hay không, sẽ không xuất hiện biến cố gì chứ?”
“Hy vọng là không, nếu không...”
Lục Trạch cảm thấy gần đây vì công việc bận rộn nên quá lo lắng mới miên man suy nghĩ.
Mấy ngày này, Lục Thế Viễn đã bình định được bạo động Thân Châu nhưng vấn đề mới lại xuất hiện.
Hết nước rồi!
Lương thực tuy ít nhưng triều đình còn có thể lần lượt vận chuyển lương thực tới.
Nhưng nước thì không còn cách nào khác, giếng nước Thân Châu, suối, sông ngòi đều khô cạn. Chỉ có mấy cái hồ lớn nước không nhiều lắm, còn lại diện tích lớn nhỏ như ao cá. Trời không mưa, nước này càng dùng càng ít đi, vì bảo vệ tài nguyên nước,bắt buộc phải có trọng binh canh giữ.
Không có lương thực thì có thể gặm một ít thực vật gì đó qua cơn đói nhưng có không nước quả thực là muốn lấy mạng người.
“Bạch cô nương, ngươi có thể hô phong hoán vũ không?”
Lục Thế Viễn bị bức không còn cách nào khác bèn hỏi Bạch Liên Ngọc.
“Nếu là nơi khác thì có thể nhưng ở nơi thiên tai nhân họa ta không làm được.”
Bạch Liên Ngọc rất muốn giúp Lục Thế Viễn nhưng ở nơi thiên tai nhân họa hô phong hoán vũ, chưa kể tới mưa không xuống, còn có thể bị trời phạt...
“Bạch cô nương, ta cũng không rõ vì sao lại có loại tai nạn như thiên tai nhân họa này xuất hiện, còn cách năm mươi năm hoặc hơn một trăm năm xuất hiện một lần.”
“Ngay cả thời gian bị ảnh hưởng cũng dài như vậy, yêu quái địa phương chịu đựng một chút là qua đi...”
“Nhưng nhân loại làm sao chịu đựng được nửa năm này, cảm giác ông trời làm ra loại thiên tai nhân họa này là để trừng phạt nhân loại.”
Lục Thế Viễn biết hô phong hoán vũ ở nơi tai nạn không thực tế nhưng hắn không cam lòng, càng không hiểu ý nghĩa sự xuất hiện của thiên tai nhân họa.
“Ở yêu giới ta có cách nói như vậy, thiên đạo đối với tất cả sinh linh đều công bằng.”
“Yêu quái mỗi khi đến một đạo hạnh nhất định đều sẽ phải qua lôi kiếp cửu tử nhất sinh, so sánh ra, tốc độ tu luyện nhân loại không chỉ nhanh, đột phá cũng nhanh mà hơn nữa còn không cần độ kiếp.”
“Chuyện này không công bằng đối với yêu quái, lão thiên gia vì công bằng công chính, dùng thiên tai nhân họa tiến hành tẩy lễ cho nhân loại, xem như là phương thức độ kiếp khác.”
“Mặc dù tuyên bố này không được chứng minh nhưng ngoại trừ tuyên bố này có chút hợp lý ra, tất cả những lời khác đều mơ hồ không có cơ sở.”
“Đây có lẽ là ông trời rửa tội cho nhân loại!”
Bạch Liên Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói.
Lục Thế Viễn tuy không tiếp nhận cách nói này nhưng ngoại trừ cách nói này ra cũng không có nguyên nhân nào khác nói rõ vì sao thiên tai nhân họa lại giáng xuống.
Lục Thế Viễn ném hết ý niệm hỗn tạp trong đầu ra sau gáy, hắn gọi sử ký địa phương tới, chuẩn bị giải quyết vấn đề nước.
Hết chương 541.

Bạn cần đăng nhập để bình luận