Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 224. Nhận đồ đệ




“Ừm, Hàn Nguyệt cung thuộc về một trong mười hai thế lực đỉnh cấp, nội tình tài nguyên phong phú, các nàng thu nữ đệ tử điều kiện không nghiêm khắc lắm.”
“Chỉ cần vượt qua khảo nghiệm của các nàng, bình thường đều có cơ hội trở thành đệ tử của các nàng.”
“Tuy nói khảo nghiệm rất khó nhưng ta vẫn muốn đi thử một chút.”
Trần Vũ Linh trả lời.
Hoàng Thiên Trấn thấy thế cũng không ngăn cản quyết tâm tập võ của Trần Vũ Linh, tùy ý để nàng đi.
Trên đường đi Hàn Nguyệt cung, Trần Vũ Linh thấy ven đường có một lão phụ nhân đưa lưng về phía nàng, nhìn chằm chằm vào một cái cây khô.
Cảnh này khiến cho Trần Vũ Linh không bình tĩnh được, hành động kỳ lạ của lão phụ nhân không kinh động đến nàng nhưng bóng lưng lão phụ nhân lại khiến cho tâm tình của nàng phập phồng bất định.
“Thiên Trấn, dừng, dừng một chút, bóng lưng ...”
Trần Vũ Linh chỉ lão phụ nhân ven đường, bóng lưng này rất giống, rất giống Dương đại nương. Hoàng Thiên Trấn nhìn qua cũng cảm thấy bóng lưng này siêu giống bèn dừng ngựa, dẫn Trần Vũ Linh xuống ngựa giả vờ nghỉ ngơi ven đường, đi tới gần một chút nhìn qua.
“Chuyện này, chuyện này...”
Hoàng Thiên Trấn và Trần Vũ Linh thấy diện mạo lão phụ nhân kinh hãi, lão phụ nhân này lại và Dương đại nương có sáu bảy phần giống nhau.
“Không ngờ bên ngoài còn có thể gặp được người giống Dương đại nương như vậy.”

Hai người Hoàng Thiên Trấn biết Dương đại nương cũng không có tỷ muội, biết lão phụ nhân trước mắt này chỉ là có dáng dấp giống với Dương đại nương mà thôi.
Lão phụ nhân sớm phát hiện Hai người Hoàng Thiên Trấn đến gần mình, nhưng nàng không để ý tới, tiếp tục nhìn cây khô.
Trần Vũ Linh thấy lão phụ nhân mặc quần áo bình thường lại đơn giản, cảm giác nhiệt độ thời tiết thấp, nàng đi lục hành lý tìm ra một bộ xiêm y cách nhiệt, lấy chút đồ ăn đi tới trước mặt lão phụ nhân.
Hoàng Thiên Trấn muốn lên tiếng ngăn cản nhưng suy nghĩ một chút vẫn không lên tiếng.
“Đại nương, thời tiết giá lạnh, tuy rằng không biết ngươi ở chỗ này làm gì, nhưng thân thể quan trọng hơn, đây là xiêm y cách nhiệt và một ít thức ăn, ngươi...”
Có điều cho dù Trần Vũ Linh nói gì, lão phụ nhân hình như đều không nghe thấy, cũng không để ý tới Trần Vũ Linh.
“Đại nương, xiêm y và thức ăn đặt ở đây, khi cần thì dùng.”
Trần Vũ Linh thấy lão phụ nhân vẫn không để ý tới nàng như trước, lại thấy Hoàng Thiên Trấn không ngừng đưa mắt ra hiệu, Trần Vũ Linh chỉ có thể để xiêm y và thức ăn xuống rồi rời đi. “Thật thú vị!”
Lão phụ nhân thấy Hoàng Thiên Trấn thúc khoái mã cùng Trần Vũ Linh rời đi, khóe miệng cười khẽ, nhìn xiêm y và bánh bao Trần Vũ Linh để lại.
Tay nàng nhẹ nhàng phất một cái, bánh bao bay tới tay , nàng cắn một miếng cảm thấy hương vị không tệ, cắn thêm vài miếng thì ăn xong.
“Một cái bánh bao đổi một tạo hóa lớn, tiểu cô nương ngươi kiếm được lợi rồi.”
Lão phụ nhân nhìn về phía khoái mã Hoàng Thiên Trấn đi qua, một hai bước chân vút đi thân ảnh đã biến mất.
“Thiên Trấn, ngươi gấp đến mức kêu ta rời đi là vì lão phụ nhân đó có vấn đề sao?”
Trần Vũ Linh tò mò hỏi.
“Thê tử ngốc của ta, chẳng lẽ ngươi không biết ra giang hồ hành tẩu, lão nhân, tiểu hài tử, lão thần côn là không thể trêu chọc sao?”
“Vừa rồi lão phụ nhân đó rõ ràng là một cường giả đỉnh cấp, đừng hỏi ta làm sao biết được, trực giác mà thôi.”
“Lão phụ nhân đó không để ý tới ngươi, rõ ràng là không có tâm tư phản ứng ngươi, nếu như ngươi tiếp tục làm phiền nàng, nói không chừng nàng đánh ngươi một chưởng là toi.”

Hoàng Thiên Trấn cảm thấy Trần Vũ Linh thông minh thì thông minh, chỉ là kinh nghiệm quá nông cạn, không biết giang hồ hiểm ác.
“Ta...Ta chỉ là thấy nàng giống với Dương đại nương, không tự chủ được quan tâm một chút...” Trần Vũ Linh nói xong cũng cảm thấy mình đuối lý, sau đó thì không nói gì nữa.
“Ta không có ý trách ngươi, mấy tháng nay ngươi vẫn luôn sinh hoạt ở thôn Oa Ngưu, không biết giang hồ hiểm ác cũng là bình thường.”
“Dọc đường ta sẽ từ từ nói cho ngươi biết ở giang hồ chú ý cái gì, phòng bị cái gì.”
Vừa nói xong, giọng nói của hắn đột nhiên dừng lại vì hắn thấy lão phụ nhân lúc trước đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn ven đường phía trước bọn họ.
Hoàng Thiên Trấn nội tâm cay đắng, hắn còn không biết bọn họ bị cường giả đỉnh cấp theo dõi. Trần Vũ Linh cũng thấy lão phụ nhân phía trước cười tủm tỉm nhìn bọn họ, nàng bỗng nhiên tự trách, nàng biết hành vi lúc trước của nàng đã gây phiền toái cho nàng và Hoàng Thiên Trấn...
“Tiền bối, ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?”
Hoàng Thiên Trấn biết không thể chạy thoát vị cường giả đỉnh cấp trước mặt này, vị này không tấn công bọn họ trước chứng tỏ có lẽ nàng không có ác ý với bọn họ, giữa bọn họ và cường giả đỉnh cấp này còn có khả năng nói chuyện.
Vì thế, hắn dẫn Trần Vũ Linh xuống ngựa, cung kính đi tới trước mặt lão phụ nhân lễ phép hỏi. “Tiểu cô nương, ngươi vừa mới ra giang hồ sao, vì sao lại để lại xiêm y và thức ăn cho lão phụ ta?”
Lão phụ nhân không để ý tới Hoàng Thiên Trấn, tầm mắt đặt ở trên người Trần Vũ Linh hỏi. “Đúng vậy tiền bối, ta không tiếp xúc với giang hồ, hôm nay xem như ngày đầu tiên ta và phu quân ta lang bạt giang hồ.”
“Vừa rồi sở dĩ để lại xiêm y và thức ăn cho tiền bối, thật sự là do tiền bối ngươi có dáng vẻ rất giống một vị đại nương đối đãi với ta như mẫu thân.”
“Cảm giác thời tiết giá lạnh, lại thấy đại nương ngươi mặc đơn bạc nên không tự chủ được làm ra hành động như vậy.”
“Nếu như hành động vừa rồi của tiểu nữ tử chọc đến tiền bối ngươi không vui, thỉnh tiền bối bao dung nhiều hơn, tha thứ cho tiểu nữ tử lần đầu tiên ra giang hồ không hiểu quy tắc.”

Trần Vũ Linh biết tính cách cường giả đỉnh cấp đều rất cổ quái, cũng không biết hành vi lúc trước của nàng có mạo phạm đến cường giả đỉnh cấp này hay không.
Dù có hay không, người thông minh trước tiên hãy nhận hết lỗi về mình rồi nói sau.
Nàng hy vọng cường giả đỉnh cấp này không phải loại người vô lý, làm việc theo sở thích của mình.
Không thì mặc kệ nàng có sai hay không, nếu cường giả đỉnh cấp này không nói lý lẽ thì hai người bọn họ hôm nay có lẽ dữ nhiều lành ít.
“Người qua đường ta gặp qua ngàn vạn lần, người qua đường khác đều không quan tâm ta, chỉ có ngươi đến quan tâm ta, đây có lẽ là duyên phận, cũng là ý trời.”
“Tiểu cô nương, ta hỏi ngươi, có đồng ý bái ta làm sư phụ hay không?”
Lão phụ nhân hài lòng nhìn Trần Vũ Linh nói.
Hết chương 224.

Bạn cần đăng nhập để bình luận