Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 118. Lão cổ hủ thì không nên ra ngoài khoe khoang




Sử Kiệt Đức, vị thứ 91 cường giả Thiên Bảng.
"Lần này phiền toái rồi, ta tối đa ngăn chặn một trong hai người bọn họ, nhiều hơn một người ta sẽ không thể ra sức."
Sử Kiệt Đức cũng không ẩn tàng nữa, từ trong đám người từ từ đi đến bên cạnh Vương Nguyên Vinh, ánh mắt nhìn Hứa Luân Thạch và Từ Căn Duy, đang suy nghĩ lấy ai làm đối thủ.
"Ngươi ngăn chặn một người là được, một người còn lại kia cứ giao cho ba lão cổ hủ chúng ta đi."
Phía sau của Vương Nguyên Vinh lại truyền tới ba đạo tiếng bước chân, đám người nghe vậy nhìn sang, là ba lão nhân già không chết.
"Thái thượng trưởng lão các ngươi."
Vương Nguyên Vinh nghe tiếng nhìn qua, ánh mắt của hắn xuất hiện xoắn xuýt, ba lão nhân này chính là thái thượng trưởng lão của Quy Vân sơn trang, tuổi tác của ba vị lão nhân đều đã 160 tuổi trở lên.
Thọ mệnh bình thường của cường giả Tông Sư có thể sống đến khoảng chừng 180 200 tuổi, ba vị lão nhân sống đến hơn 160 tuổi đã thuộc về đèn sắp khô dầu rồi.
Bọn họ đáng lẽ ra là đang dưỡng lão, nhưng bọn họ lại chạy ra ngoài.

"Ba người chúng ta sống không được bao lâu nữa, để chúng ta phát dư quang cuối cùng vì Quy Vân sơn trang đi!"
Thái độ của ba vị thái thượng trưởng lão Thang Dịch Hào, Văn Chí Trác, Doãn Bách Mậu rất rõ ràng, dù cho Vương Nguyên Vinh ra lệnh không để bọn họ chiến đấu, bọn họ cũng muốn chiến đấu đến cùng.
"Nhưng các ngươi khí huyết sớm đã bại hoại suy nhược, thân thể gân cốt gân mạch chân khí đều hư yếu.”
Vương Nguyên Vinh vẫn là không nhẫn tâm để ba vị lão nhân này đi chiến đấu, bởi vì một khi chiến đấu, mặc kệ thắng thua, ba vị lão nhân này cũng cách cái chết không xa nữa.
"Cái này chúng ta đều biết, cho nên ba người chúng ta căn bản chưa từng nghĩ tới sống sót."
"Chỉ cần có thể ngăn chặn hắn, bất kể là thiêu đốt thọ mệnh tinh nguyên, hay là gặm thuốc sử dụng cấm thuật, chúng ta đều sẽ không tiếc."
Nói xong, ba vị thái thượng trưởng lão cũng không đợi Vương Nguyên Vinh nói cái gì, trực tiếp gặm thuốc sử dụng cấm thuật.
Nhất thời, khí tức của từng người một không ngừng cuồng bạo, chỉ thấy thân thể da bọc xương của bọn họ chậm rãi bành trướng lên.
Thân thể của bọn họ thẳng tắp, người cũng trở nên cao lớn mạnh mẽ.
Gậy của bọn họ ném đi rồi, cầm lấy đại trường kiếm do hạ nhân đưa tới, ánh mắt hung quang nhìn chằm chằm vào vị thứ 87 Thiên Bảng: Từ Căn Duy, Vương Nguyên Vinh thấy một màn như vậy, cũng biết không ngăn cản được, ánh mắt áy náy nhìn ba vị lão nhân, là hắn làm không tốt, không thể để cho ba vị lão nhân không buồn không lo dưỡng lão.
"Người đã già rồi, cứ ngoan ngoãn thành thật chờ chết không tốt sao, cứ phải cây già nở hoa đi ra khoe khoang, cho rằng bây giờ còn là thời đại của các ngươi ư?"
"Không lẽ các ngươi không biết, thời đại mới sớm đã không còn là thuyền mà các ngươi có thể ngồi."
"Muốn chết, ta thỏa mãn các ngươi!"
Từ Căn Duy cười lạnh liếc nhìn ba người Thang Dịch Hào, dời bước đi về phía chiến trường bên kia, rõ ràng hắn muốn giải quyết ba lão già này ở chỗ khác.
“Xem ra ta không được lựa chọn, đi thôi, chúng ta đi bên kia đánh!”
Sử Kiệt Đức thấy ba thái thượng trưởng lão cứng đối cứng với Từ Căn Duy, cũng không được chọn, tại chỗ chỉ còn Hứa Luân Thạch để lại cho hắn.
Thấy mùi thuốc súng giữa Vương Nguyên Vinh và Chung Hùng Nguyên ngày càng nồng nặc, hắn không ở lại đây nữa, kêu Hứa Luân Thạch đuổi theo hắn đi chỗ khác chiến đấu.
Hứa Luân Thạch nhìn thoáng qua Chung Hùng Nguyên, thấy hắn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào cũng dời bước đi theo Sử Kiệt Luân.
Trong phút chốc, Sử Kiệt Đức đấu với Hứa Luân Thạch, ba Thái Thượng trưởng lão đấu với Từ Căn Duy, hai nơi đỉnh phong bộc phát chiến đấu.
Cường giả Thiên Bảng không hổ là cường giả Thiên Bảng, chiến đấu cát đá bay tứ tung, mặt đất rung chuyển nhẹ do dư chấn của trận chiến.
“Chúng ta cũng bắt đầu thôi!”
Chung Hùng Nguyên vung đao, điện quang loé lên trong chớp mắt, thiên địa thất sắc.
Một đao ảnh dài bốn mươi thước đột nhiên hiện ra trong thiên địa, hủy diệt tất cả sinh cơ chi ý, chém về phía Vương Nguyên Vinh.
Vương Nguyên Vinh xuất kiếm, thân kiếm rời khỏi vỏ kiếm trong nháy mắt, cuồng phong tàn sát bừa bãi, kiếm ảnh hư ảo biến thành từng đợt sóng cuốn về phía trảm kích của Chung Hùng Nguyên.
Hai người vừa tiếp xúc giống như sét đánh ầm ầm một tiếng, cơn bão lớn lấy đó làm trung tâm tập kích.
Trên mặt đất giữa Vương Nguyên Vinh và Chung Hùng Nguyên xuất hiện một vết nứt không đáy, đây là do kiếm kích của Vương Nguyên Vinh và chung Hùng Nguyên chém giết gây ra.
“Áo nghĩa sinh tử kiếm giới!”
Vương Nguyên Vinh không có một chút do dự nào, vừa xuất chiêu chính là kiếm quyết áo nghĩa, hai người bọn họ đánh nhau lâu như vậy nên đều hiểu rõ chiêu thức của nhau.
Cho nên một vài chiêu thức đơn giản thường ngày đều bỏ qua, vừa xuất ra chính là sát chiêu, đều là kẻ thù sinh tử, kiếm quyết áo nghĩa khốc liệt đến thế nào cũng phải sử dụng.
Nhất thời vô số kiếm ảnh hiện lên giữa không trung, tất cả đều hội tụ thành vòng xoáy xoay tròn bốn phía Vương Nguyên Vinh, chỉ thấy Vương Nguyên Vinh dùng kiếm nhẹ nhàng chém tới Chung Hùng Nguyên.
Hơn vạn kiếm ảnh vây quanh hắn hóa thành vòng xoáy chảy thẳng về phía Chung Hùng Nguyên, một thanh kiếm ảnh tràn ngập mùi cô tịch tử vong.
Hơn vạn thanh kiếm ảnh chính là sinh tử chi hạn của sâm la kiếm ngục tầng tầng lớp lớp lao đến cắn nuốt.
“Cửu thiên thập địa vấn thiên nhất trảm!
Chung Hùng Nguyên thấy vòng xoáy kiếm ảnh khổng lồ lao đến cắn nuốt hắn, mắt hắn ngưng tụ, vung đao mà lên, ngưng tụ tinh khí thần thành một hơi thở dung nhập toàn bộ vào trong đao.
Một chém này khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, đều không khỏi đưa mắt nhìn sang.
Cú chém quá đẹp!
Đây là tiếng lòng chung của người xem, toàn bộ đều bị cú chém của Chung Hùng Nguyên hấp dẫn!
Bỗng nhiên Vương Nguyên Vinh cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, hắn không chút do dự nào mà né tránh vòng xoáy. Kiếm giới khổng lồ của hắn bị Chung Hùng Nguyên chém thành hai nửa, chuyện này còn chưa xong, cú chém khủng bố còn chưa kịp yên tĩnh đã phóng về phía trước.
Chẻ đôi tất cả các chướng ngại vật chặn đường phía trước.
Một tòa Tàng Thư Các hơn mười tầng của Quy Vân sơn trang sụp đổ, bị chém thành hai nửa, dư chấn khác truyền đến, không chịu được chút chấn động ầm ầm sụp đổ.
Hết chương 118.

Bạn cần đăng nhập để bình luận