Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp

Chương 1470: Bận rộn

Chương 1470: Bận rộnChương 1470: Bận rộn
"Tọa đường y sư thì không cần, ta chỉ cần thị nữ hầu hạ và người biết quản lý dược liệu!"
"Tọa đường y sư thực sự không cần sao, phải biết rằng một cửa hàng lớn như vậy, chỉ có một mình ngươi là y sư, e rằng sẽ rất bận rộn!"
"Bận rộn? Tại sao ta phải bận rộn, không phải ai cũng có tư cách mời ta khám bệnh, một ngày nhiều nhất ta chỉ khám bệnh cho ba bệnh nhân, có thể trở thành bệnh nhân của ta hay không thì phải xem duyên phận!"
Hoàng Đông Kiệt thờ ơ nói.
Triệu Vinh Phi thở dài trong lòng, đây là loại người gì vậy, rõ ràng có một cửa hàng tốt như vậy, hắn lại chọn cách nằm ườn ra, thật không hiểu nổi tại sao bất lương soái lại chiếu cố hắn tốt như vậy.
"Ngự Y nhất phái không phải là môn phái, bọn họ chủ yếu là do thái y trong hoàng cung làm chủ, liên hợp với một số y sư thế gia quyền quý trong kinh thành thành lập nên!"
"Bọn họ không có hệ thống hoàn chỉnh, bọn họ chỉ muốn kiếm thêm tiền!"
"Chỉ cần ngươi không động chạm đến lợi ích của bọn họ, bọn họ thường sẽ không quản đến ngươi!"
Vì thế lệnh do bất lương soái đưa ra, có thể không phạm sai lầm sẽ không phạm sai lầm.
"Mặc dù đây là địa bàn của Bất Lương Nhân chúng ta, ngươi được chúng ta bảo vệ, người khác rất khó có thể ra tay với ngươi!"
Dù Triệu Vinh Phi là một gián điệp đa năng nhưng hắn đã nhìn thấy những thay đổi ở Bất Lương Nhân và có thể Bất Lương Nhân sẽ thực sự trở thành thế lực to lớn trong tương lai.
"Ngươi vẫn nên khiêm tốn một chút, bất lương soái bảo ta chiếu cố ngươi, ta không muốn ngươi xảy ra chuyện, nhận phải hình phạt vì hành sự bất lực!"
"Nhưng Dược Vương Cốc không cần ra tay, bọn họ muốn đối phó với ngươi, bên ngoài bọn họ có đủ mọi cách!"
Điều này khiến lòng của Triệu Vinh Phi ngày càng hướng về Bất Lương Nhân, chưa kể hắn, kẻ nằm vùng khác nhìn thấy Bất Lương Nhân đang thay đổi từng ngày, lòng bọn họ cũng đã thay đổi rồi.
"Dược Vương Cốc thì khác, trong giới y sư bọn họ chính là bá chủ, ân oán giữa thế gia y đạo ẩn thế các ngươi và Dược Vương Cốc thì không cần phải nói nhiều!"
Triệu Vinh Phi không nói nên lời, biết chủ nhà muốn đuổi người đi, bỏ lại thị nữ và những người biết quản lý dược liệu, rồi cùng những người khác rời đi.
Hoàng Đông Kiệt quay lại hỏi.
"Ừm, không còn nữa!"
"Còn việc gì khác không?”
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ một y sư lại kiêu ngạo như vậy, dựng bảng hiệu ở một nơi như phố Thiên Y như vậy không phải là đang khiêu khích tất cả các y sư trong thiên hạ hay sao.
Cuồng vọng!
Từ này lập tức hiện lên trong đầu bọn họ.
Mặc dù người đã rời đi, nhưng thủ hạ của hắn lại còn ở trên con phố này, hơn nữa Bất Lương Nhân khác cũng ở đó nên không sợ có người gây rối bên trong cửa hàng của Tiêu Dao công tử. Khi bất lương soái lên nắm quyền, có vô số thế lực quan tâm đến bất lương soái, lúc bọn họ phát hiện ra bất lương soái chiếu cố một y sư chu đáo như vậy, bọn họ nhất định sẽ để ý đến y sư này. Bọn họ biết y sư này đã đổi tấm bảng hiệu sang khởi tử hồi sinh.
Đương nhiên một số người không quen nhìn như vậy, hơn nữa đây là người bất lương soái cực kỳ ủng hộ nên bọn họ phải thử nước trước đã. Có thể hắn sẽ yêu cầu một võ công bí tịch mới một người, có thể hắn sẽ lấy những loại dược liệu trân quý trên đời để đổi lấy việc cứu một người, hoặc có thể hắn sẽ chỉ định ngươi đi giết ai đó, khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ, hắn mới chịu cứu người mà ngươi muốn cứu. Những cái giá để được cứu sống này vô cùng đa dạng, tùy thuộc vào nhu cầu và tâm trạng của hắn lúc đó.
Là hắn chọn bệnh nhân chứ không phải bệnh nhân chọn hắn.
Mỗi ngày hắn chỉ chữa bệnh cho đúng ba người.
Ai ngờ vị Tiêu Dao công tử này lại đưa ra những điều kiện để chữa bệnh cho người khác.
Hắn luôn thu thù lao trước rồi mới chữa bệnh, mà điều quan trọng là thù lao của hắn rất kỳ lạ. Hầu hết thời gian thù lao của hắn không phải là tiền.
Vì thế mọi thế lực đã sắp xếp những bệnh nhân mắc bệnh khó chữa, phức tạp đến thử hắn.
Những người may mắn thì sẽ gặp phải những điều kiện đơn giản hơn một chút, còn những người kém may mắn thì sẽ bị hắn yêu cầu làm những việc nguy hiểm đến tính mạng, quả thực là số phận không may.
Vô số thế lực nhìn thấy Tiêu Dao công tử bày ra những trò hề này, bọn họ cũng không hề nao núng, trực tiếp sắp xếp bệnh nhân đến đó.
Đối với những thế lực lớn như bọn chúng, những yêu cầu của Tiêu Dao công tử không hề khó khăn.
Đối mặt với sự thăm dò của các thế lực, Hoàng Đông Kiệt không hề ngạc nhiên, hắn còn cố tình hạ thấp yêu cầu thù lao, trước tiên là để tạo dựng danh tiếng, sau đó mới nâng cao tiêu chuẩn. Ngày đầu tiên, ba bệnh nhân, một người bị thương nặng chỉ còn thoi thóp, các y sư khác đã phán rằng không thể cứu sống được.
Một người bị trúng kỳ độc, cũng đã đến mức không thể cứu chữa.
Một người bị điếc bẩm sinh, kết quả là tất cả đều được chữa khỏi khiến cho tất cả các y sư và những người thế lực khác ở phố Thiên Y đều kinh ngạc.
Thật không thể tin được, hai người mà phần đông y sư đã phán rằng chắc chắn sẽ chết vậy mà lại được cứu sống một cách kỳ diệu.
Còn một người bị điếc bẩm sinh, đây là yếu tố bẩm sinh, hắn làm sao có thể...
Mặc dù trong lòng bọn họ rất kinh ngạc, nhưng bọn họ vẫn không tin vào điều đó, ngày hôm sau lại sắp xếp một người bị luyện công nhập ma chỉ còn thoi thóp.
Một người bị gãy xương toàn thân, xương nứt đâm vào ngũ tạng lục phủ.
Một người thực vật, kết quả là qua tay hắn, người thực vật tỉnh lại, hai người kia cũng sống sót. Lúc này tất cả mọi người đều xác định Tiêu Dao công tử thực sự là một người có bản lĩnh.
Cũng hiểu được tại sao bất lương soái lại hết lòng ủng hộ Tiêu Dao công tử như vậy, hóa ra y thuật của hắn thực sự đã đạt đến mức xuất thân nhập hóa.
Trong thời gian ngắn, cửa hàng của Hoàng Đông Kiệt trở nên đông nghịt người, ai cũng tranh giành ba suất đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận